Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 100: Chương 100: CHƯƠNG 77.1




Editor: phuogot_93

Màn đêm bao trùm, lạnh lẽo tĩnh mịch…

Khi Kỳ Tuấn Nhất trở lại đã hơn 11 giờ đêm. Ngải Tiểu Tiểu đã ăn xong cơm tối và đi ngủ.

Aizz, đám tân binh trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, vì muốn thể hiện bản lĩnh của mình lại dám tự ý mở đại hội tỷ võ so cao thấp với nhau, sau đó thì tức giận rồi động tay động chân với nhau. Thật đúng là muốn làm phản, chỗ này là quân đội, bọn họ lại dám hành động như bọn lưu manh xã hội đen? Hôm nay anh tức giận bốc hỏa một trận, mạnh mẽ kiềm chế thái độ kiêu ngạo của đám tân binh kia…

Nhanh chóng tắm xong, Kỳ Tuấn Nhất lặng lẽ đi vào phòng khách, thả dép ở dưới giường, kéo thân thể mềm mại của Ngải Tiểu Tiểu vào ngực, rất nhanh đã ngủ say…

Ngải Tiểu Tiểu ngủ không say, khi anh về đã tỉnh lại. Chỉ là thấy dáng vẻ thận trọng của anh, cô cũng không động đậy gì.

Ôm nhau ngủ như vậy, cảm giác thật tốt, ấm áp mà kiên định, lại khiến cho lòng cô không thể bình thản. Cô không dám tưởng tượng nếu sau này không có cô, anh trở về cuộc sống cô đơn tĩnh mịch trước kia sẽ ra sao… Nhưng mà, thực tế tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc cô có nên nói sự thật về thân thế Ngải Bảo cho anh không, rối rắm bất lực, khó giải làm Ngải Tiểu Tiểu mất ngủ cả đêm.

Mãi cho đến sáng hôm sau, cô phờ phạc rũ rượi, bữa sáng cũng chỉ ăn một chút. Cô rất khinh bỉ bản thân, Ngải Tiểu Tiểu, từ bao giờ mà mày lại trở nên không dứt khoát như vậy, không phải mày luôn thích xử lý mọi chuyện gọn gàng sao? Bây giờ là như nào đây?

Kỳ Tuấn Nhất thấy bộ dạng u sầu của cô, thở dài, xem ra thật sự không thể để cô ở nhà một mình rồi. “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu…” Anh gọi vài lần mới kéo Ngải Tiểu Tiểu từ cõi tiên trở về thực tại. “Cái gì vậy?” Ánh mắt của cô vẫn còn hơi mờ mịt.

“Cháo nguội rồi.”

“À.” Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng dừng động tác khuấy cái thìa trong tay.

“Anh đổi cho em một bát khác…” Kỳ Tuấn Nhất vừa đứng lên cầm lấy bát của cô.

“Không cần, em không đói bụng.”

“Không được, em phải ăn nhiều một chút.” Kỳ Tuấn Nhất ra lệnh “Hôm nay trong bộ đội có chút việc cần em giúp một tay, mà em cũng nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, nên trở về với cương vị của mình. Nếu không, người khác sẽ nói anh là lữ trưởng mà lấy việc công làm việc tư.”

“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu đáp lại bằng một từ, nhận lấy bát anh đưa qua, từng ngụm uống hết bát cháo.

Trong con ngươi của cô hiện rõ sự lo lắng, rốt cuộc cô bé này đang lo lắng cái gì chứ? Chẳng lẽ hôm qua anh nói dối bị cô phát hiện rồi? Không thể nào, cô không quen biết ai ở trong bệnh viện mà. Còn có chuyện gì mà khiến một cô gái lạc quan trở nên buồn bã như vậy chứ? Kỳ Tuấn Nhất vắt óc suy nghĩ trong phòng làm việc của lữ trưởng. Ngải Tiểu Tiểu ở bên cạnh bận rộn sửa sang lại tư liệu thành viên đặc chiến lữ. Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, con ngươi đen đảo vòng quanh cũng không nhớ một chuyện.

Cho đến khi Lã Thiên Minh đi vào, rõ ràng vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ, anh mới bừng tỉnh ngộ. Đã sớm có ý định nói cho cô bé này cha của Ngải Bảo không phải Lã Thiên Minh vậy mà anh lại toàn quên mất!

Được rồi, hôm nay về nhất định anh phải cởi bỏ hiểu lầm này mới được.

Chỉ là bây giờ cái cô bé này chỉ lo vùi đầu vào sắp xếp tư liệu, dáng vẻ không để ý đến mọi người, nhưng trông lại có chút ấm ức. Xem ra cái phương pháp cũ không dùng được rồi. Thôi, mang cô đến chỗ náo nhiệt vậy! Nghĩ đến đây, Kỳ Tuấn Nhất đứng dậy, đội mũ. “Bé con, đừng làm nữa, anh phải đi quan sát tình hình huấn luyện tân binh, em đi theo anh nào.”

“Nhưng mà tư liệu mới làm được một nửa.” Ngải Tiểu Tiểu cầm chồng giấy tờ thật dày nói.

“Không sao, anh bảo người khác làm.” Nói xong, anh cầm tài liệu trong tay Ngải Tiểu Tiểu, nói với Lã Thiên Minh vẫn đang đứng đó “Lã Thiên Minh, những cái này giao lại cho cậu.”

“Nhất, không phải chứ!” Lã Thiên Minh kêu gào “Giết gà dùng dao mổ trâu à?” Anh đường đường là phó lữ trưởng đội chiến đấu đặc biệt, chức vụ Trung Tá mà lại cho đi làm công việc nhỏ nhặt này, thật là không biết trọng dụng nhân tài gì cả!

Lông mày Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo “Nói nhảm nhiều vậy! Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Trước khi chúng tôi trở về thì phải sửa sang xong chỗ này!” Nói xong, anh đặt tài liệu lên bàn, lôi kéo Ngải Tiểu Tiểu sải bước rời đi.

Gia nhập đoàn tân binh, phần lớn là đến từ căn cứ đặc huấn, những người khác đều là nhân tài được tuyển chọn từ quân đội ở các nơi. Bọn họ ở đây tiến hành chọn lựa và huấn luyện, người chiến thắng cuối cùng sẽ được tham gia vào tổ “Huyết nhận”.

Lâu rồi không trải qua huấn luyện sôi trào, tâm tình ủ dột của Ngải Tiểu Tiểu cũng khẽ động. Cô cũng từng nhiệt huyết sôi trào như vậy, lập chí chăm chỉ khổ luyện, hết lòng báo đáp tổ quốc. Nhưng bây giờ thì sao, cô đang bị tình cảm chi phối không dứt ra được.

Kỳ Tuấn Nhất dẫn cô đi vào nơi huấn luyện, hầu như bọn họ đều là quân đội địa phương được chọn lựa đến.

Trên mặt họ đều thoa bùn, không rõ mặt mũi, họ đi vào vị trí, bắn, thân thủ mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn.

Ngải Tiểu Tiểu lại thấy xấu hổ.

Sau khi hết vòng thi, thành tích bắn trúng hồng tâm cao nhất là 78%. Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, cho một lời bình luận “Tạm được!”

Chiến sĩ có thành tích tốt nhất đang nghĩ là được thủ trưởng khích lệ, nghe thấy hai chữ kia thì trong lòng mất hứng, trên mặt không tránh khỏi cảm xúc. “Sao, không phục à?” Kỳ Tuấn Nhất liếc xéo anh ta một cái, thành tích như vậy ở đội đặc chiến cũng chỉ coi là tài nghệ bình thường, căn bản không có tư cách gia nhập tổ “Huyết nhận”. Chỉ là, anh cũng biết trong những người này không thiếu người có tài năng, chỉ là làm cách nào để bọn họ lộ ra tiềm năng thì cần có kỹ xảo.

“Dạ! Thủ trưởng.” Người tân binh kia ngẩng đầu thật cao.

Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, có câu nghé con không sợ cọp nhưng rốt cuộc cậu ta có phải người trong tư liệu không thì phải tiếp tục thao luyện mới biết được.

“Tên cậu là gì?”

“Lý Minh Lỗi!”

“Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ tên cậu.” Nói xong, anh xoay người nói: “Trợ lý Ngải, cô tới thể hiện tài năng cho mọi người thấy!”

Ngải Tiểu Tiểu nhất thời không quen với xưng hô trợ lý Ngải này, ngây ngốc không có phản ứng gì.

Đám tân binh thì lập tức bàn luận xôn xao, thậm chí trong mắt Lý Minh Lỗi còn lộ ra vẻ khinh bỉ. Một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ không tập trung, sao lại để cho bọn họ lấy đó làm mẫu được!

“Trợ lý Ngải!” Kỳ Tuấn Nhất tăng thêm giọng nói, giờ Ngải Tiểu Tiểu mới hiểu anh đang gọi mình. Lập tức ba một tiếng, chào theo kiểu quân đội “Có!”

“Ra kia, mọi người đang muốn so tài với cô.” Tròng mắt đen của Kỳ Tuấn Nhất tràn đầy tin tưởng, thậm chí còn nở một nụ cười khích lệ.

“Dạ.” Lâu rồi chưa cầm vào súng, vốn là còn chút lo lắng, nhưng ngay sau đó sống lưng Ngải Tiểu Tiểu lập tức thẳng tắp.

Có người thay cô lấy một khẩu súng tiểu liên, Ngải Tiểu Tiểu nhận lấy, nhìn lướt qua “Súng tiểu liên loại MP7A1, tầm sát thương xa nhất có thể đạt 300…” Một lần nữa nắm lấy khẩu súng, cô chợt cảm giác mình chính là vì bộ đội đặc chủng mà được sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thể hiện vẻ tự tin chói mắt.

Chỉ thấy cô thuần thục cầm súng, xoay người nhanh nhẹn tiếp cận về phía bia di động, bước chân mau lẹ linh hoạt, thong dong mà nhanh chóng.

Pằng pằng pằng… Đạn liên tục được bắn ra, từng viên đều trúng giữa hồng tâm.

Đợi cô bước từng bước chân tự tin về chỗ, đã có một chiến sĩ ghi chép thành tích chạy tới. “Báo cáo lữ trưởng, tổng cộng trợ lý Ngải bắn 15 phát, ngoài chín phát bắn trong vòng thì còn lại toàn bộ đều trúng tâm, tỉ lệ chính xác là 93,3%!”

Hiện trường lập tức nghiêm túc, những tân binh kia đều nhìn Kỳ Tuấn Nhất với vẻ mặt sùng bái. Ngay cả một trợ lý bình thường bên cạnh anh cũng có tài nghệ như vậy, thì lữ trưởng của họ còn bản lãnh đến cỡ nào?! Cùng với đó, họ còn nghĩ, một nữ binh còn có thể luyện đến trình độ này, huống chi bọn họ còn là nam binh!

Vì vậy quần chúng lại sục sôi, nhiệt huyết bừng bừng, nói thế nào cũng không thể làm mất mặt đàn ông.

Kỳ Tuấn Nhất hài lòng nhìn đám người trẻ tuổi tràn đầy tinh thần chiến đấu, hài lòng nhếch môi, liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu nói “Đi thôi trợ lý Ngải, chúng ta đến xem tổ khác huấn luyện như nào.”

Tổ tiếp theo đang mô phỏng việc chiến đấu chống khủng bố trên đường phố, Mễ Nhã Kỳ là thành viên trong tổ này, mặc dù là con gái nhưng biểu hiện không thua kém gì đấng mày râu. Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy trong con ngươi Ngải Tiểu Tiểu dấy lên ý chí lần nữa thì hài lòng cười.

Nhưng ngay sau đó anh lại thấy buồn bực. Nhìn dáng vẻ cô bé này nhất định sẽ nói muốn tham gia huấn luyện tiếp lần nữa, cá nhân anh không hi vọng bà xã của mình nhập bọn với đám tân binh này suốt cả ngày.

Chỉ là, trước mắt chỉ cần có chuyện gì có thể làm Ngải Tiểu Tiểu thấy vui vẻ, anh cũng chỉ có thể chấp nhận vô điều kiện.

Quả nhiên, khi kết thúc buổi tập chiến đấu trên đường phố, Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ chạy qua một bên nói nhỏ với nhau, sau đó cô chạy về, giơ tay chào kiểu quân đội với Kỳ Tuấn Nhất “Báo cáo thủ trưởng, Ngải Tiểu Tiểu muốn được tham gia huấn luyện.” Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn lại một lần nữa khôi phục sức sống, hiện rõ trong mắt Kỳ Tuấn Nhất.

“Được.” Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, nghiêng người về phía trước nói nhỏ “Vấn đề này chúng ta trở về rồi thảo luận sau.”

Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, nhưng quay đầu lại thì thấy rất nhiều ánh mắt tò mò, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, trở về nói thì trở về nói.

Vì vậy, cả một ngày, Ngải Tiểu Tiểu theo Kỳ Tuấn Nhất đi thị sát đội đặc chiến lữ, thỉnh thoảng sẽ thể hiện tài năng trước những tân binh kiêu ngạo, thời gian còn lại cô cũng không nhàn rỗi gì, làm người ghi chép, chuẩn bị trà nước cho Kỳ Tuấn Nhất. Ngải Tiểu Tiểu tự giễu, trợ lý cái gì, cô chính là một người hầu bên cạnh Kỳ Tuấn Nhất thì có.

Mệt nhọc cả một ngày, ăn bữa tối ở phòng ăn xong hai người mới trở về nhà.

Ngải Tiểu Tiểu thả người nằm lên ghế sofa, trong nháy mắt đã quyết định phải đòi lại toàn bộ những gì hôm nay phải làm ở bên ngoài.

“Ông xã, em khát, rót nước cho em.”

“Được.” Kỳ Tuấn Nhất tinh thần đang vui vẻ, tính tình dễ chịu, dịu dàng đáp lời, đi rót cho cô một ly nước lọc.

Ngải Tiểu Tiểu uống một ngụm, cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho anh. Hừ, hôm nay ở các đội, 18 hạng mục toàn năng cô đều bị anh ép khô rồi, mệt chết đi được. Nghĩ đến đây, đặt ly nước lên bàn, cô lại chu miệng “Ông xã, nước này không có mùi vị gì, em muốn uống nước trái cây.”

Vừa đặt mông ngồi vào ghế salon, Kỳ Tuấn Nhất còn chưa kịp ôm eo cô, lại lập tức đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy nước trái cây cho cô. Ngải Tiểu Tiểu nhân cơ hội cả người nằm trải dài trên ghế, lười biếng nằm nghiêng người nghỉ ngơi.

Kỳ Tuấn Nhất trở lại, cô nhận nước trái cây, sử dụng ánh mắt ý bảo anh ngồi phía đối diện. Bộ dáng kiêu căng y như nữ vương. Kỳ Tuấn Nhất lắc đầu cười cười, cũng không so đo với cô, anh biết cô đang cố ý chỉnh anh, nhưng cô có tâm tư như thế vậy chứng tỏ cô đã không còn cố chấp nghĩ đến những chuyện tiêu cực nữa, được như vậy thì anh càng thấy vui mừng. Uống xong nước trái cây, Ngải Tiểu Tiểu nằm úp sấp trên ghế salon, ngáp một cái, nói “Ông xã, lưng của em mỏi nhừ rồi.”

Vì vậy, người nào đó lại ngoan ngoãn đứng dậy, xoa bóp cho cô, sức lực vừa đủ, tay nghề cao siêu, Ngải Tiểu Tiểu thoải mái dễ chịu dần buồn ngủ. Cô hồn nhiên không biết mái tóc mềm mại bị hất sang một bên, lộ ra cái cổ trắng nõn, phần lưng mảnh khảnh động lòng người, đường cong phác họa bề ngoài xinh đẹp, cả chiếc T-shirt bó sát người, làm cho bóng lưng mơ hồ tỏa ra sự quyến rũ…

Con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng của Kỳ Tuấn Nhất bỗng xông lên ngọn lửa, một bàn tay không chỉ xoa bóp ở phần lưng của cô mà lặng lẽ di chuyển xuống phía dưới.

“Ưhm…” Ngải Tiểu Tiểu kêu nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng nhắc nhở “Đi lên…”

Nhưng bàn tay sau lưng vẫn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới. Đến khi Ngải Tiểu Tiểu ngồi bật dậy “Kỳ Tuấn Nhất, anh sờ đi đâu vậy hả?”

Kỳ Tuấn Nhất tà mị nhếch môi “Bà xã, em không thấy hôm nay anh cũng rất vất vả à, có nên khao anh cái gì không?”

Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu liếc anh, suy nghĩ một chút thì gật đầu “Được.”

Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, duỗi bàn tay đang định vuốt ve thì Ngải Tiểu Tiểu đứng dậy, gỡ tay áo nói “Nằm xuống đi.”

Hả… Kỳ Tuấn Nhất đổ mồ hôi, hôm nay cô bé này chủ động quá. Chuyện giường chiếu này vẫn luôn là anh chủ đạo, đột nhiên bị đoạt quyền, anh thấy không quen.

Ngải Tiểu Tiểu thấy anh chậm chạp không nhịn được quát “Anh nhanh lên một chút đi, không muốn thì em đi lên tầng ngủ.”

“Muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Trong lòng Kỳ Tuấn Nhất nghĩ, hiếm khi bé con này chủ động một lần, mình cũng chấp nhận một lần vậy. Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng lột sạch bộ quân phục trên người, chỉ còn lại cái quần lót màu đen, chân dài bước một bước đã nằm vật xuống ghế salon một cách sexy.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, tên đàn ông xấu xa này, không phải chỉ là xoa bóp cho anh thôi sao cần gì phải bày ra dáng vẻ mê người này, lại nói, xoa bóp cũng đâu cần phải như này đâu? Ngải Tiểu Tiểu không nghi ra, nhíu đôi lông mày “Kỳ Tuấn Nhất, anh như này thì làm sao em ra tay được?”

“Không tiện ra tay à?” Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi cười xinh đẹp mà yêu nghiệt, Ngải Tiểu Tiểu không cẩn thận đã bị mê hoặc, đợi đến khi tỉnh táo thì cả người đã nằm trong ngực Kỳ Tuấn Nhất.

Anh mập mờ thổi gió bên tai cô “Em không biết làm thế nào để ra tay, anh sẽ dạy cho em.” Nói xong, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dọc theo cái bụng tráng kiện, từ từ đi xuống…

“A…” Ngải Tiểu Tiểu hét lên một tiếng nhảy vọt dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi cùng với khinh bỉ nhìn Kỳ Tuấn Nhất “Anh, cái đồ háo sắc này, anh cầm tay em nắm cái gì đấy hả?”

Vẻ mặt Kỳ Tuấn Nhất uất ức “Không phải em đồng ý phục vụ anh sao?”

Ngải Tiểu Tiểu nhìn quần áo anh không còn là bao, bộ dáng lười biếng nghiêng người sexy mê người thì chợt tỉnh ngộ, phục vụ trong miệng anh không phải là kiểu phục vụ mà cô nghĩ. “Em nói phục vụ là giúp anh xoa bóp, tên háo sắc nhà anh lại nghĩ đi đâu vậy hả?” Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi xoay người đi lên tầng.

Đi được một nửa thì cô lại hối hận, bởi vì dáng vẻ đẹp mắt của Kỳ Tuấn cứ hiện trong đầu cô, thật sự là hấp dẫn cực kỳ. Cô không ăn thì quả là lãng phí của trời. Bước chân cũng dần thả chậm tốc độ, nhưng giờ quay lại thì làm gì còn thể diện nữa?

“À đúng rồi,” Rốt cuộc cô cũng tìm được một lý do để dừng bước “Kỳ Tuấn Nhất, việc em muốn về đơn vị tham gia huấn luyện, rốt cuộc anh định như nào?”

“Chuyện đó à?” Kỳ Tuấn Nhất tự nhiên đứng lên, cau mày nói “Anh không đồng ý!”

“Tại sao?” Ngải Tiểu Tiểu tức giận nói.

“Chỉ bằng thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không chịu được cường độ huấn luyện cao như vậy.” Kỳ Tuấn Nhất một tay đút trong túi quần đi từng bước tiến gần.

“Ai nói thân thể em chưa hồi phục?” Ngải Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn anh “Giờ em đã hồi phục rất tốt, khỏe mạnh như rồng như hổ!”

“Thật sao?” Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, ánh mắt như bảo thạch thoáng qua vẻ giảo hoạt.

“Đương nhiên.”

“Vậy thì tốt.” Kỳ Tuấn Nhất bình tình đứng ở trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, khóe môi nở nụ cười to, cả khuôn mặt cười trông như yêu nghiệt. Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảnh giác nhìn anh, nhưng vẫn không tránh thoát, bị anh kìm hãm vào trong ngực. “Chúng ta bây giờ phải đi kiểm nghiệm xem có phải là em đã hồi phục như rồng như hổ thật không?” Dứt lời, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trời đất quay cuồng, ổn định lại thì đã bị Kỳ Tuấn Nhất vác trên vai, đi nhanh về phía phòng ngủ.

“Này, Kỳ Tuấn Nhất…” Ngải Tiểu Tiểu giãy dụa nhưng chỉ phí công, cuối cùng vẫn không tránh thoát được số mạng bị Kỳ Tuấn Nhất vứt xuống giường như một bao tải. Nhìn anh cởi áo may ô màu đen, thân trên trần truồng tráng kiện, bá đạo đi từng bước đến gần. Ngải Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng! Sao lại có cảm giác mình là một con dê đang đợi làm thịt vậy. Không được, cô phải nhào vào anh trước, áp đảo anh, nghĩ đến đây, cô lột áo, đứng dậy, ra tay trước đè ngã Kỳ Tuấn Nhất xuống giường.

Ngải Tiểu Tiểu hất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nói “Ông xã, sao nào? Thân thể của em có phải đã hồi phục đến mức khiến anh hài lòng chưa?”

Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày “Vẫn thiếu một chút.” Nói xong, lật một cái, hai người đổi lại vị trí thành nam trên nữ dưới.

“Hừ, không cần như vậy.” Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, lộn một cái sang bên cạnh. Chỉ là, hai người cứ mải hơn thua, không chú ý đã lăn đến mép giường, cô dùng sức lật một cái khiến cho hai người cùng nhau rơi khỏi giường. May mà Kỳ Tuấn Nhất phản ứng mau lẹ, ôm chặt lấy cô để mình làm đệm thịt.

Nhưng mà, đã rơi xuống đất Ngải Tiểu Tiểu vẫn không chịu bỏ qua, vì thế lại xảy ra một hồi chém giết…

Cuối cùng cũng không biết người nào ăn người nào?

Dù sao, hai người đều đã quên rồi, chỉ còn nhớ lời đối phương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.