Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 115: Chương 115: Chương 85: Mạnh mẽ




Editor: Taiga Sae

Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt với Kỳ Tuấn Nhất vẫn đang im lặng một bên xem chuyện vui, đi ra cửa, lại còn quan tâm đóng cửa lại cho anh.

Cô nhóc đáng giận! Cô lại trốn ra ngoài, để anh một mình đối mặt với Lam Vũ Cầm. Là quá tin tưởng mình, hay là muốn xem kịch vui? Nhưng cho dù thế nào, Kỳ Tuấn Nhất cũng phát hiện ra nội tâm cô vợ nhỏ này của mình càng ngày càng đen tối!

Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ rằng đây là kết quả của việc gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

“Được rồi, bây giờ để tôi thay thuốc cho anh.” Lam Vũ Cầm quay đầu nhìn Kỳ Tuấn Nhất, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng.

Kỳ Tuấn Nhất không lên tiếng, chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, vốn là có người bác sỹ xinh đẹp trẻ tuổi bôi thuốc cho mình, chuyện này coi như bản thân anh được lợi, nhưng nếu ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng người đàn ông hiển nhiên cũng không thấy dễ chịu. Huống chi Kỳ Tuấn Nhất vốn thích phụ nữ sạch sẽ.

Cho nên khi Lam Vũ Cầm bôi thuốc xong, tự cho là mình xinh đẹp quyến rũ đưa tay làm như vô tình, cố ý lướt qua da thịt trên đùi Kỳ Tuấn Nhất, khi đưa lên quấy rối lập tức bị Kỳ Tuấn Nhất duỗi tay ra bắt được cổ tay cô ta: “Việc của cô đã xong, lập tức ra ngoài.”

Nếu là người khác biết điều một chút mà rời đi thì cũng không phát sinh chuyện gì, ai ngờ Lam Vũ Cầm này lại không giống vậy, coi cảnh cáo của Kỳ Tuấn Nhất chỉ như sự từ chối. Khẽ mỉm cười, vén tóc mình lên, lẳng lơ nói: “Anh sợ sao? Vợ anh ở ngoài nên không dám, chúng ta có thể hẹn thời gian gặp riêng nhau, em thật sự thích anh, em không cần…”

“Cút!” Kỳ Tuấn Nhất nhíu chặt lông mày, hất cô ra. Ở cùng phòng với một phụ nữ như vậy, dù chỉ một phút đồng hồ anh cũng không muốn.

Có lẽ là dùng nhiều sức, chỉ thấy thân thể Lam Vũ Cầm bị đụng mạnh vào tủ kính để đầy dụng cụ, thuốc và xe đẩy hộ lý phía sau. Rầm một tiếng, kính vỡ tan tành, mẩu thủy tinh rơi xuống khắp người Lam Vũ Cầm, mẩu thủy tinh sắc nhọn rơi vào da thịt cô gây ra vô số vết xước nhỏ.

Ngải Tiểu Tiểu nghe tiếng động đi vào phòng xem, tình cảnh thê thảm kia… Sách, sách sách! Cô không muốn tiến lên xem xét vết thương của cô ta, nhưng y tá và bệnh nhân đã đứng vây xung quanh, qua khe hở cô nhìn thấy vết thương trên người Lam Vũ Cầm, trên bộ đồ trắng loang lổ vết máu, bộ dáng đáng thương kia, thật là khó nhìn!

Sau đó cô quét mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất, A! Chồng à, anh cũng quá mạnh tay rồi!

Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất không có biểu hiện gì, chỉ là thấy ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu thì thay đổi, làm ra vẻ rất vô tội. Anh cũng không nghĩ sẽ thành như vậy, thấy Lam Vũ Cầm có vẻ khỏe mạnh thì cho là cô ta có chút sức lực, cho nên anh mới dùng sức một chút. Ai biết cô talại mảnh mai như vậy, tùy tiện vung tay thì không thu lại được, nên mới gây ra tình trạng thảm hại như lúc này.

Bây giờ Lam Vũ Cầm đang rất chật vật, nhưng cô cũng không phải là người thấy khó mà lui, không để ý đến tình cảnh mất thể diện vừa rồi, cô tuyệt đối không để khó chịu này trong lòng.

Bệnh viện gia đình này rất tốt, sân trước phòng bệnh phong cảnh tươi đẹp, màu xanh nhẹ nhàng, không gian yên tĩnh rất thích hợp cho bệnh nhân an dưỡng.

Kỳ Tuấn Nhất di chuyển ngồi vào xe lăn để Ngải Tiểu Tiểu đẩy đi, hai người nhàn nhã đi dạo dưới ánh hoàng hôn.

“Chồng à, anh nói xem Lam Vũ Cầm kia có tiếp tục quấy rầy nữa không, có vẻ hôm nay cô ta bị thương không nhẹ…”

“Ngắm cảnh đi, nhắc đến cô ta làm gì.” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng trả lời.

“Chỉ là vô tình nhớ đến thôi, Lam Vũ Cầm này cũng không giống người khác, thật khiến cho người khác khắc sâu vào trí nhớ…” Nói đến đây, bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu cúi đầu nói bên tai Kỳ Tuấn Nhất: “Chồng à, anh nói có phải không?”

“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất nhàn nhạt trả lời.

“A, anh lại khắc sâu vào trí nhớ người phụ nữ kia!” Ngải Tiểu Tiểu lập tức không vừa lòng kêu lên, vừa nói chuyện vừa đưa tay lên phía trước làm bộ bóp cổ Kỳ Tuấn Nhất, còn làm ra bộ dáng Mẫu Dạ Xoa dùng sức lay động Kỳ Tuấn Nhất: “Nói mau, anh không có chút ấn tượng nào với cô ta, nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh…”

“A…” Kỳ Tuấn Nhất nở nụ cười trầm thấp mờ ám, “Cơn ghen thật ghê gớm.”

“Còn dám cười nhạo em!” Ngải Tiểu Tiểu tăng thêm ít sức trên tay Kỳ Tuấn Nhất lập tức ho khan một tiếng, cô không nỡ dùng sức như vừa rồi nữa, nhưng vẫn la hét: “Nói nhanh, nhanh nói cho em biết là anh không có ấn tượng về người phụ nữ kia…”

Ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trong mắt cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng diễm lệ.

Lâm Hàm đến thăm Kỳ Tuấn Nhất thấy một màn như vậy, cảm thấy trong lòng có chút suy sụp, sau một khắc lại cảm thấy như vậy vô cùng chói mắt. Anh đưa bó hoa tươi và giỏ trái cây trong tay cho một y tá nhờ giao hộ, rồi xoay người vội vã rời đi.

Y tá nhìn theo bóng lưng anh tuấn một hồi lâu rồi mới mang hoa và giỏ trái cây đến cho Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất. Cô miêu tả là một người mặc quân phục, nhìn khoảng hai mươi tuổi, trông nhỏ nhắn và rất anh tuấn nhờ cô chuyển hộ.

Ngải Tiểu Tiểu lập tức nghị ngay đó là Lâm Hàm.

Ai, cậu nhóc kia lại kỳ quặc như vậy, kể từ lần trước sinh nhật anh ta, cô và Lục Vũ Hàng say rượu gây nên sự kiện Ô Long, anh vẫn đang trốn cô. Lúc nghĩ lại sự kiện kia, không phải Lâm Hàm cố ý gây nên, nhưng lại cố ý để mặc sự việc phát triển hiềm nghi…

Tuy nhiên đối với anh, cuối cùng là cô trách anh không ra mặt, đứa nhỏ này cũng không phải là quá độc ác!

Lam Vũ Cầm ở bệnh viện xử lý vết thương một chút, mấy vết thương này cũng không quá sâu, cô bôi thuốc xong muốn xin nghỉ về nhà.

Cô biết trong bệnh viện hiện giờ có rất nhiều người đang nhìn cô chê cười. Đi dụ dỗ đàn ông đã có vợ, không biết xấu hổ làm người thứ ba, sau này sẽ gặp báo ứng hay chê trách cái gì cũng có. Nhưng vậy thì đã sao, nếu cô là người dễ bị dư luận áp đảo như vậy thì đã không có được thành tựu ngày hôm nay.

Cô là bác sỹ trưởng trẻ nhất bệnh viện, trong hai năm liên tục thực hiện năm trăm cuộc phẫu thuật, không có sai sót nào…

Cô nhất định là xuất sắc nhất, ông trời nhất định sẽ cho cô gặp được người đàn ông ưu tú nhất.

Hôm sau Lam Vũ Cầm dán băng cá nhân lên mặt đi làm, vừa vào phòng làm việc của mình, một bác sỹ nam trẻ tuổi cũng đi vào theo, vẻ mặt anh quan tâm nhìn cô: “Vũ Cầm, nghe nói hôm qua em bị thương, có sao không?”

“Không có chuyện gì.” Lam Vũ Cầm lạnh lùng trả lời, tập trung dọn dẹp bàn làm việc của mình, cũng không liếc mắt nhìn anh một cái.

“Có phải người đàn ông kia ức hiếp em, nói cho anh biết, anh có thể…”

“Lưu Lập Ba, chuyện của tôi không liên quan đến anh. Anh không cần nhiều chuyện xen vào việc của người khác!” Lam Vũ Cầm nghe thấy chợt ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm Lưu Lập Ba, cắt đứt lời anh. Người theo đuổi giống như anh vậy, hèn yếu bất lực không có một chút khí khái đàn ông nào, cô luôn không để vào mắt. Muốn lấy lòng cô, cũng chỉ lãng phí thời gian.

Đến bây giờ cô vẫn luôn tin tưởng muốn là phải cố gắng, phải tranh giành, cảm động, cảm hóa, tình cảm trước sau như một, cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ có trong truyện cổ tích, cô không tin! Cho nên cô thích Kỳ Tuấn Nhất mới biểu hiện rõ ràng như vậy.

Lưu Lập Ba nghe cô nói, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng anh vẫn lên tiếng nói: “Vũ Cầm, là anh đau lòng vì em…”

“Không cần.” Lam Vũ Cầm vẫy tay: “Tôi còn phải đi kiểm tra phòng bệnh, anh cứ tự nhiên.” Dứt lời, cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Bỏ lại Lưu Lập Ba khó xử phía sau.

Lưu Lập Ba vẫn đứng si ngốc nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm nói: “Vũ Cầm, những lời bàn tán của mọi người anh không tin, anh biết trong lòng em rất đau khổ, đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em…”

Lúc Lam Vũ Cầm đi vào phòng bệnh của Kỳ Tuấn Nhất, đúng lúc Ngải Tiểu Tiểu không có ở đây. Cô đi về nhà xem Ngải Bảo, thuận tiện lấy vài thứ đồ.

Ban đầu, Lam Vũ Cầm chỉ im lặng làm việc, kiểm tra theo quy định, Kỳ Tuấn Nhất vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi không để ý đến cô.

Chỉ là sau khi Lam Vũ Cầm kiểm tra xong cũng không rời đi ngay mà còn đứng lại bên giường bình tĩnh ngắm nhìn gương mặt Kỳ Tuấn Nhất. Cô biết anh không ngủ, nhưng cứ nằm im như vậy khiến cho tim cô không kiềm chế được mà đập loạn lên.

Trước kia không có người nào, không có người đàn ông nào hấp dẫn cô như vậy, đặc biệt hơn nữa là cô xem qua tài liệu về anh, biết anh là một quân nhân ưu tú, cô quả thật điên cuồng vì anh.

Ngũ quan thâm thúy tạo nên một vẻ đẹp anh tuấn, cho dù nhắm mắt nhưng cả người vẫn tỏa ra khí thế vương giả uy chấn thiên hạ. Anh, tà mị mà anh tuấn, thật sự khiến cho người khác muốn xâm phạm…

Cho nên Lam Vũ Cầm cúi người xuống, đưa đôi môi đỏ tươi đến gần Kỳ Tuấn Nhất.

Không ngờ khi hai đôi môi sắp chạm nhau, mỹ nam đang ngủ bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, mang theo vẻ vô cùng chán ghét. Một khắc sau, Lam Vũ Cầm xinh đẹp đã bị một bàn tay cứng rắn nắm cổ.

“Không ai nói cho cô biết sao? Không thể tùy tiện đến gần một quân nhân, rất nguy hiểm.” Kỳ Tuấn Nhất kéo ra, quyết định dù thế nào hôm nay cũng phải làm rõ ràng với người phụ nữ này.

“Không có.” Lam Vũ Cầm cười nói, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Kỳ Tuấn Nhất. “Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, em cũng vậy, sẽ không chùn bước mà đến bên cạnh anh, vì ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã biết anh chính là người mà em chờ đợi.

“Cô sai rồi.” Kỳ Tuấn Nhất ngồi dậy, bàn tay to vẫn nắm trên cổ Lam Vũ Cầm: “Cô phải biết rằng đợi nhầm người sẽ phải trả giá rất nghiêm trọng. Cho nên cô lập tức cút ngay!” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói xong lập tức muốn thu tay.

Nhưng anh không ngờ là Lam Vũ Cầm lại dùng hết sức kéo tay anh lại, mà bây giờ phần kiêu ngạo của phái nữ đã ở dưới tay anh!

“Bác sỹ Lam!” giọng nói Kỳ Tuấn Nhất đã lạnh như băng, anh không nghĩ đến một người phụ nữ lại có thể vô sỉ đến như thế này. “Đừng nóng giận… Gặp phải chuyện như vậy, đàn ông không nên tức giận, không phải sao?” Lam Vũ Cầm xinh đẹp cười một tiếng, cô nghiêng thân mình về phía trước, sau lưng Kỳ Tuấn Nhất là đầu giường nên nhất thời anh không có đường lui.

“Buông tay.” Kỳ Tuấn Nhất cắn răn, cố gắng bỏ qua cảm giác dưới tay, trong phòng bệnh yên tĩnh một mình, sẵng giọng nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại không để ý đến cô rất gợi cảm.

“Nếu không phải vì kéo tay anh lại, em thật sự muốn chạm vào ngực anh xem tim anh có đập nhanh hơn không?” giọng nói Lam Vũ Cầm ngả ngớn, không che dấu ý tứ trêu chọc của mình.

“Không có.” Kỳ Tuấn Nhất không nói dối, ngực Lam Vũ Cầm không khiến cho tim anh đập loạn nhịp, ngược lại anh rất chán ghét người phụ nữ to gan này.

“Em không tin. Nơi này của em đẫy đà, cảm xúc như vậy chính là niềm tự hào của em, ít nhất là vợ anh không thể sánh bằng được, anh nên nắm chặt cơ hội thử nghiệm một chút.” Trong viện cô nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu mặc quần áo ở nhà, lôi thôi rộng thùng thình, dáng người cô mảnh khảnh, chắc chắn cô ta không bằng mình.

Giọng Lam Vũ Cầm vô cùng tự tin, giống như là đoán được ý của Kỳ Tuấn Nhất. Cho rằng một người đàn ông yêu vợ như anh, trong chuyện này chắc anh không biết, không trải qua những chuyện tình cảm nam nữ này, chỉ cần đúng thời cơ thì anh cũng giống như những thanh niên mới lớn, cho dù là người khôn khéo lợi hại đến thế nào, dưới tình cảnh trêu đùa ám muội trước mắt này, chắc chắn tay chân anh sẽ luống cuống.

Kỳ Tuấn Nhất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, không thể phủ nhận anh bị lời nói của cô làm cho tức giận, nếu cô thoải mái dùng thân thể cô để trêu đùa anh, còn cho rằng có thể làm cho anh chân tay luống cuống. Nếu đã như vậy, anh nên đáp lễ cô một chút. Nếu trực tiếp hất cô ra giống hôm qua, chẳng phải là quá đơn điệu không có gì thú vị sao.

Cho nên đôi môi mỏng tà mị nhếch lên, anh cố ý quên đi hoàn cảnh bất tiện của chính mình lúc này, anh để yên tay trái trên người cô, khẽ nắm, cũng cân nhắc…

“A…” Lam Vũ Cầm không dám tin động tác ngả ngớn lão luyện của anh, sau đó từ sâu trong thân thể cô dâng lên cảm giác trống rỗng tê dại mềm nhũn, trong nháy mắt chạy khắp tứ chi toàn thân cô… Cô biết mình yêu Kỳ Tuấn Nhất, cũng ảo tưởng sẽ có ngày kéo anh ân ái trên giường, nhưng cô không nghĩ rằng mới chỉ bị tay anh vuốt ve một chút đã có thể khiến cho cơ thể mình có phản ứng mãnh liệt như thế.

Người đàn ông này, quả nhiên là người cô muốn! “Kỳ Tuấn Nhất… Chúng ta… Xem của em là cỡ nào…” Cô thở dốc, cầm tay anh đưa vào trong cổ áo cô tìm kiếm… sau đó lặng lẽ vươn tay ra, muốn chạm vào anh, muốn biết có phải anh cũng động tình như cô không… Có lẽ bắt đầu từ lúc này, quan hệ của bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Kỳ Tuấn Nhất sao có thể để cho tay cô chạm vào, tay phải dễ dàng bắt được cổ tay cô, khống chế cô. “Không cần đến gần hơn nữa, tôi đã rất rõ ràng.” Giọng nói có chút trầm thấp, nhưng Lam Vũ Cầm lại hiểu lầm đó là vì động tình. “Rõ ràng cái gì?” Anh thu tay về, Lam Vũ Cầm không vui im lặng trở lại, cảm thấy cả người không thoải mái, khát vọng vừa mới khơi dậy đã bị dập tắt, không thể làm dịu cơ thể khiến cô cảm thấy bứt rứt. “Ba mươi tư C” Kỳ Tuấn Nhất nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

Lam Vũ Cầm hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại vui mừng: “Anh rất rõ em, xem ra chúng ta thật sự là tâm ý tương thông…”

Kỳ Tuấn Nhất lại không khách khí cắt đứt cô, “Tôi muốn nói là…” Ánh mắt của anh quét qua bộ ngực của cô: “Cũng không phải cảm giác tốt nhất tôi đã chạm qua, cảm xúc tốt nhất, cảm giác silicone nhất định không bằng được tự nhiên…” “Anh nói gì?” Lam Vũ Cầm nghe vậy lao đến, níu lấy cổ áo Kỳ Tuấn Nhất, thấp giọng cắn răng nói: “Em không đi độn ngực!” Tên đàn ông chết tiệt, anh không phải là người đàn ông tốt ở nhà sao? Tại sao lại hiểu rõ những chuyện như này của nữ nhân vậy?

“Buông tay!” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo liếc xéo cô, hiển nhiên không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian với cô.

Lam Vũ Cầm lại cười, bọn họ bây giờ rất gần nhau, cô cảm thấy khoảng cách này rất khó có được. “Em không ngại, anh thử một lần nữa xem…” Cô xinh đẹp ghé sát đến thổi hơi vào tai anh.

Lúc này cánh cửa bổng nhiên bị đẩy ra, cô cũng không tính đứng dậy.

Cô không ngại bị người khác thấy tình cảnh lúc này, nếu là Ngải Tiểu Tiểu trở lại thì tốt hơn, tin rằng để cô thấy một màn này nhất định sẽ có hiệu quả rất tốt…

Chẳng qua là cô không nghĩ đến người tiến vào không phải là Ngải Tiểu Tiểu, mà là Lưu Lập Ba. Anh thấy cô đi vào phòng bệnh Kỳ Tuấn Nhất đã lâu mà chưa trở ra, không nhịn được nên đẩy cửa vào xem xét.

“Hai người đang làm gì đấy?” Anh nói.

Mà ngay lúc này, Kỳ Tuấn Nhất lập tức đẩy Lam Vũ Cầm ra, cô lảo đảo lùi lại mấy bước, vừa vặn ngã vào trong ngực Lưu Lập Ba.

“Vũ Cầm, em không sao chứ?” Lưu Lập Ba lập tức quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì!” Tức giận vì anh phá hỏng chuyện tốt của mình, Lam Vũ Cầm tức giận đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo của mình. Lưu Lập Ba thấy vậy lại cho rằng cô bị quấy rối, nghĩ rằng nên thể hiện trước mặt cô, liền vung tay muốn đấm Kỳ Tuấn Nhất, “Anh dám ức hiếp bạn gái của tôi, tôi liều mạng với anh.”

Kỳ Tuấn Nhất nâng tay lên, dễ dàng bắt được cổ tay anh: “Không ai ức hiếp cô ta cả, quản tốt bạn gái của anh.” Lạnh lùng cảnh cáo xong thì hất tay anh ta ra. Lưu Lập Ba lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Lưu Lập Ba, ai là bạn gái của anh!” Lam Vũ Cầm không nhận nhân tình của anh, mắt liếc xéo anh tràn đầy khinh thường, “Lần sau còn để tôi nghe được anh nói với người khác như thế, xem tôi xử lý anh như thế nào.”

“Vũ Cầm, anh…” Lưu Lập Ba đang muốn giải thích, lúc này cửa lại mở ra. Ngải Tiểu Tiểu ôm Ngải Bảo và cầm túi giấy đi vào, nghi ngờ nhìn bọn họ hỏi: “Có chuyện gì?”

Lưu Lập Ba vừa thấy Ngải Tiểu Tiểu đến lập tức như thấy cứu tinh, liền kéo cô vào: “Cô là vợ của anh ta sao? Cô đến vừa đúng lúc, tôi nói cho cô biết, nếu không quản chồng cô…”

“Lưu Lập Ba, anh nói đủ rồi.” Lam Vũ Cầm lập tức lạnh lùng cắt đứt lời anh, sau đó cắn răng ra lệnh: “Ra ngoài nhanh lên.”

“Vũ Cầm, anh không thể để em chịu chuyện không có này…”

“Anh có ra hay không!” Lam Vũ Cầm bỗng nhiên trừng mắt, thoạt nhìn rất tức giận.

“Được, được, em đừng tức giận, ra thì ra chứ sao.” Lưu Lập Ba lập tức nghe lời đi ra ngoài.

Lam Vũ Cầm cao ngạo liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu chậm rãi đi đến. nhưng khi cô nhìn rõ Ngải Bảo trong ngực Ngải Tiểu Tiểu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn thì hơi ngẩn ra, bọn họ đã có con rồi!

Nhìn hai người đi ra khỏi phòng bẹnh, Ngải Tiểu Tiểu nhún vao, đến trước giường bệnh Kỳ Tuấn Nhất, đặt Ngải Bảo lên giường, hỏi: “Cô ấy lại đến quấy rầy anh.”

“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất gật đầu, tay ôm lấy Ngải Bảo, siết chặt hai má bụ bẫm của nó: “Con trai, có nhớ cha không?”

“Con rất nhớ cha, thơm thơm.” Vừa nói Ngải Bảo vừa giãy dụa thân thể mập mạp để đứng lên, thơm một cái lên mặt Kỳ Tuấn Nhất. “Con trai ngoan!” Kỳ Tuấn Nhất lập tức thoải mái cười to, nâng con trai lên quá đỉnh đầu.

“Cẩn thận một chút, đừng quên bây giờ anh đang bị thương.”

Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe thấy liền để Ngải Bảo ngồi trên đùi, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngải Tiểu Tiểu: “Đến đây.”

“Làm gì?” Ngải Tiểu Tiểu đang lấy quần áo của Kỳ Tuấn Nhất từ trong túi giấy ra, thấy ánh mắt của anh cố ý nhìn vào bộ ngực của mình, không khỏi lườm anh một cái, sẵng giọng: “Nhìn cái gì đấy, sắc lang!”

“Đến đây.” Kỳ Tuấn Nhất vẫn kiên trì, sắc mặt hiện lên vẻ không vui.

Ngải Tiểu Tiểu thở dài, bệnh nhân là lớn nhất, để quần áo xuống, đi đến cạnh giường.

“Nào.” Kỳ Tuấn Nhất kéo cô ngồi cạnh bên người, tay anh lập tức tức sau lưng cô vòng qua, đặt trên chỗ mê người. Anh nghĩ kể từ khi biết đến sự tồn tại của Ngải Bảo thì quyết định muốn kết hôn, anh vô cùng hài lòng với vóc người của cô, đây hẳn là nguyên nhân rất lớn. Đàn ông dù sao cũng là động vật dùng mắt nhìn… Ban đầu anh rất hài lòng với thân thể của cô, lại chưa từng nghĩ so sánh cô với người phụ nữ khác. Trước kia, thật sự anh chưa từng để ý đến dáng người của phụ nữ xấu hay đẹp.

“Kỳ Tuấn Nhất, anh làm gì thế.” Ngải Tiểu Tiểu cười từ chối anh. Ban ngày anh gọi cô đến đây là muốn sờ cô sao, anh càng ngày càng sắc rồi.

“Cô nhóc, đừng động, mới vừa rồi anh vì em thủ thân như ngọc, em nên thưởng cho anh một chút chứ?” Kỳ Tuấn Nhất thổi khí bên tai cô.

“Được rồi, anh rất tốt, thưởng một chút.” Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại hôn lên môi anh. Mà Kỳ Tuấn Nhất nhân cơ hội ôm cô chặt hơn, bàn tay to càng thêm bừa bãi.

Cô không nhịn được than nhẹ lên tiếng vì trêu chọc vuốt ve của anh.

“Thoải mái không?” Hẳn mệt mỏi tựa vào đầu giường, một tay ôm Ngải Bảo, một tay tiến vào từ cổ áo cô, vuốt vuốt, quạt gió thổi lửa trên người cô lâu như vậy, cô mới có chút động tĩnh, rất làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông.

“Ừ, mau buông tay, Ngải Bảo nhìn thấy bây giờ.” Ngải Tiểu Tiểu không nghĩ đến anh lại không dừng tay, vẫn vuốt ve như vậy, động tác như có như không.

Kỳ Tuấn Nhất nghe thấy vậy bỗng nhiên gia tăng sức lực, đầu óc Ngải Tiểu Tiểu giật mình một cái, lập tức cảm giác thần kinh cũng bén nhọn. Lúc này cô nghiêng người đưa lưng về phía anh, nhưng lại không cản trở anh xoa nắn, ngược lại bởi vì vòng qua vai lại khiến cho động tác của anh lại càng thêm thuận tay. Thân thể Kỳ Tuấn Nhất dán chặt sau lưng cô, hôn lên chỗ mẫn cảm sau tai cô, không tốn chút sức lực để lại dấu vết, một đường đi xuống, mở cổ áo, hôn lên vai trần trắng như tuyết của cô.

Hôm nay cô mặt áo khoác cổ tròn, rất tiện cho anh làm việc. Hô hấp Ngải Tiểu Tiểu có chút dồn dập, nhưng cũng không kích động, ít nhất cũng không giống Lam Vũ Cầm, mới bị sờ như vậy sẽ không thấy khó chịu.

Ừ, phụ nữ thật không giống nhau, Kỳ Tuấn Nhất kết luận.

Còn người phụ nữ của anh thì sao? Trừ vẻ bề ngoài không quá xinh đẹp, không quá khêu gợi, những điểm khác anh đều hài lòng. Ít nhất toàn thân cũng là thật, không có silicone, không độn, xúc cảm sờ thấy vô cùng tốt…

Hỏng bét! Vuốt ve như vậy, anh cũng có chút rục rịch. Tiểu yêu tinh này, cô không phải là khêu gợi mà khó chịu.

Ngải Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại thái độ Kỳ Tuấn Nhất, cảm thấy hành động hôm nay của anh có chút kỳ lạ. Vuốt ve cô giống như so sánh với cái gì đó…

“Rất thoải mái hả?” Cô nghiêng người dựa vào trong ngực Kỳ Tuấn Nhất thản nhiên nói.

“Ừ.”

“So sánh với Lam Vũ Cầm thì như thế nào?”

“Có thêm silicone, xúc cảm…” Lại bị lời nói của cô nhóc vạch trần rồi, Kỳ Tuấn Nhất bỗng dừng lại. Nhưng đã quá muộn, Ngải Tiểu Tiểu xoay người, hai tròng mắt âm độc nhìn chằm chằm anh: “Kỳ Tuấn Nhất, đại sắc lang nhà anh, anh thành thật khai báo thừa dịp em không có ở đây, anh đã làm chuyện gì có lỗi!”

Kỳ Tuấn Nhất cố ý nhăn mặt khịt mũi: “A, vợ à, em mang cả dấm đến bệnh viện à?”

“Không có? Kỳ Tuấn Nhất, anh đừng đánh trống lảng!” Ngải Tiểu Tiểu chống nạnh chỉ vào anh, làm ra dáng vẻ người đàn bà chanh chua. “Chúng ta đang nói về chuyện của anh, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, giấu diếm sẽ bị nghiêm trị.”

“Vợ à, không cần mạnh mẽ như vậy.” Kỳ Tuấn Nhất đảo qua cô, lại không để ý đến cô nữa, cúi đầu trêu đùa Ngải Bảo vì biểu hiện lanh lợi vừa rồi.

“Mạnh mẽ? Hừ, em thấy anh nói vòng quanh, nhất định là chột dạ.” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, đi sang bên cạnh tiếp tục sắp xếp quần áo. Cô quyết định duy trì phong độ, cô sẽ không giống những người phụ nữ khác vừa khóc vừa đòi treo cổ. Người khiến cho cô tức giận, cô sẽ từ từ xử lý.

“Làm sao lại tức giận?” Kỳ Tuấn Nhất ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Anh đã sớm nói không cần nằm viện, người phụ nữ kia thật phiền phức. Hay là em làm thủ tục xuất viện đi, anh lập tức ra viện.”

“Như vậy không được? Sao có thể vì chuyện cỏn con này làm ảnh hưởng đến vết thương của anh.” Ngải Tiểu Tiểu cười rất hiền lành, đáy mắt lại có một tia giảo hoạt. Người đàn bà dám mơ ước chồng cô, các cô còn chưa chính thức so chiêu đâu, sao có thể đi về như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.