Editor: phuogot_93
Mỗi lần Kỳ Tuấn Nhất bị Cố Trường Lâm mời lên tổng bộ nói chuyện, toàn bộ đội đặc chiến lại rơi vào tình trạng áp suất thấp.
“Sao rồi?” Kỳ Tuấn Nhất vừa về, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng tiến lên hỏi.
“Không có việc gì.” Kỳ Tuấn Nhất ôm cô, hơi nhếch môi cười có chút mệt mỏi. Ngải Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy anh như vậy, từ khi biết Kỳ Tuấn Nhất anh vẫn luôn có vẻ mặt tự tin thậm chí không có gì không làm được. Nhưng mà bây giờ rõ ràng là anh đang bị cái sự kiện trên Internet gây khó khăn.
Thật ra, Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn có thể dựa vào thế lực của bản thân yêu cầu trang web xóa bài viết kia đi, nhưng mà “Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết. Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở.” (*), phải nhổ cỏ tận gốc, anh buộc phải tàn nhẫn, liên lụy đến rất nhiều người vô tội. Có lẽ Kỳ Tuấn Nhất đối xử với kẻ địch thì có thể tàn nhẫn, với những người muốn làm tổn thương Ngải Tiểu Tiểu cũng tàn nhẫn. Nhưng bây giờ, anh không thể lạnh lùng vô tình được.
Chú thích: 2 câu thơ trên nằm trong bài thơ Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Tống Cư Dị:
http://www.thivien.net/Bạch-C%C ... dGonGQ2iuw
Dịch nghĩa:
Cỏ trên cánh đồng bời bời,
Mỗi năm một lần úa một lần tươi.
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết,
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở.
Mùi thơm lan xa đến lối thành cũ,
Màu biếc tươi thắm kề thành hoang.
Lại đưa vương tôn ra đi,
Rườm rà chứa chan tình ly biệt.
Bởi vì anh do dự, không xuống tay được, cho nên mới khiến bản thân mệt mỏi.
Ngải Tiểu Tiểu kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, đẩy anh vào trong phòng. “Ông xã, em chuẩn bị nước tắm cho anh rồi, đi, em giúp anh tắm.” Cô vẫn luôn nghĩ xem giải quyết chuyện này như nào. Mọi chuyện được phóng đại lên, Nhất cứ bị người ta vu cáo hãm hại như vậy, Ngải Tiểu Tiểu càng ngày càng không cách nào nhịn được. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy Kỳ Tuấn Nhất ra mặt không thích hợp, chuyện này để cô giải quyết thì tốt hơn.
Cô gọi đây là cuộc chiến giữa phụ nữ!
Nhưng Kỳ Tuấn Nhất có chút chủ nghĩa đàn ông, cô kiên quyết nhúng tay vào chắc chắn anh sẽ không vui. Cho nên Ngải Tiểu Tiểu quyết định lặng lẽ làm việc này. Cô nhờ Lâm Hi Lôi làm hacker xâm nhập vào trang web kia, kiểm tra một chút thông tin riêng tư, trộm tài khoản một số người, rất nhanh bộ mặt của nhưng người này cũng sẽ bị công khai…
Trên Internet nghe nhầm đồn bậy là chuyện không hiếm gặp, cảm xúc của dân mạng nhất thời bị quạt gió thổi lửa, nhưng họ cũng không phải người ngu, cho nên chỉ cần tìm đúng chỗ, dập tắt nó cũng không quá khó!
Dỗ dành đẩy Kỳ Tuấn Nhất vào phòng tắm, Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu cởi bỏ nút áo quân phục của Kỳ Tuấn Nhất… Nói thật, cô rất thích nhìn dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất mặt quân phục, rất đẹp trai, tư thế oai hùng siêu phàm, chỉ cần đứng đó không làm gì cũng sẽ khiến phụ nữ thấy nhộn nhạo… Đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Ngải Tiểu Tiểu, lúc này quả thật cô có chút nhộn nhạo, tay cởi áo cho Kỳ Tuấn Nhất cũng hơi run… phuogot_d/dlqdn
Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất lướt nhìn bàn tay nhỏ của cô: “Rất khó à?”
“Không có.” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng lắc đầu, cô lại có xúc động muốn xé bỏ quần áo của anh, nhưng chất lượng bộ quân phục này rất tốt, chắc rằng bây giờ cô vẫn chưa có cái bản lĩnh đấy, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu, nghiêm túc cởi từng cái cúc áo của anh, sau đó cởi áo.
Tiếp đến là áo sơ mi, động tác của cô nhẹ nhàng, cố gắng diễn tốt vai một người vợ hiền. Chỉ là khi ánh mắt rơi vào lồng ngực rắn chắc, hai gò mà không nhịn được mà ửng hồng. Bàn tay nhỏ bé đặt lên thắt lưng của anh, cô ngửa mặt cười quyến rũ giấu đi sự xấu hổ trong lòng. “Ông xã, anh hài lòng với phục vụ của em không?”
Anh cười, bàn tay to chồng lên bàn tay mềm mại của cô, cố định trên thắt lưng. “Bé con, đây chính là quyền lợi của mình em, những người khác không thể mơ mộng hão huyền đến được.”
“Đương nhiên rồi.” Ngải Tiểu Tiểu tháo thắt lưng, cau mày làm như thật nói: “Em đang nghĩ có phải khắc tên em lên thắt lưng không, để cho những người phụ nữ có ý nghĩ bậy bạ vừa nhìn thấy thắt lưng thì tự động bỏ cuộc giữa đường!”
Kỳ Tuấn Nhất chỉ cười không nói, con ngươi đen nhìn cô chăm chú. Ngải Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, đẩy đẩy anh. “Đi tắm đi.”
“Bé con, anh đã từng nói chưa…” Dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất có chút mê hoặc và thâm trầm.
“Cái gì?” Ngải Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn anh, hỏi.
“Em rất đẹp!” Nói xong, anh kéo cô vào trong ngực, hôn cô nồng nàn tình cảm.
Lúc đầu lưỡi anh thăm dò vào trong môi cô, anh cũng đã cởi áo ngoài của cô xuống, thân thể mê người chỉ còn lại một cái áo ngủ tơ tằm mỏng manh tôn lên da thịt trắng noãn của cô.
Khi môi anh đòi lấy không có chừng mực nào, rốt cuộc Ngải Tiểu Tiểu cũng đẩy anh ra, gắt giọng “Ông xã, nếu không tắm nước sẽ lạnh mất.”
Trong con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất đã nhuốm đầy lửa dục, mải mê tuần tra trên dưới người cô, dục vọng trong cơ thể ngày càng lớn…
“Đi.” Bỏ qua khẩn cầu trong mắt anh, Ngải Tiểu Tiểu mạnh mẽ đẩy anh tới trước bồn tắm, anh ôm cô hôn rồi lại hôn, cô dùng tay cởi sạch quần áo còn lại trên người anh.
“Được rồi, ngồi vào bồn tắm.” Giống như một nữ vương ra lệnh.
Trước giờ không nghe lời nhưng lần này Kỳ Tuấn Nhất ngoan ngoãn làm theo, ngồi vào bồn tắm lớn. Trong bồn tắm, Ngải Tiểu Tiểu đã đổ sữa tắm, bọt trắng nổi ở trên mặt nước che giấu vóc người khỏe đẹp của anh, sắc đẹp như ẩn như hiện, Ngải Tiểu Tiểu rất hài lòng với bức tranh trai đẹp đi tắm bây giờ. Đẹp mà quyến rũ, nhưng không quá giới hạn.
“Lại đây chà lưng giúp anh.” Thấy cô chỉ mải ngơ ngác đứng xem, Kỳ Tuấn Nhất cảm thấy bản thân bị thua thiệt, không vui ra lệnh.
“À, được.” Ngải Tiểu Tiểu cầm lấy khăn tắm, ngồi xổm sau lưng anh. Trước mặt là sống lưng thẳng rộng rãi, cho dù cởi hết ngồi trong bồn tắm vẫn mang theo một khí thế hơn người. Da thịt màu nâu mê người, bóng loáng mềm mại như nhung, chỉ là vài vết thương nông, sâu phá hủy sự hoàn mỹ của anh.
Tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên, Ngải Tiểu Tiểu đau lòng không dứt. “Những cái này đều là lúc anh thi hành nhiệm vụ mà có à?”
“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất nhẹ nhàng đáp một tiếng, cảm giác tay Ngải Tiểu Tiểu mơn trớn từng vết thương một.
“Có vết thương do dùng roi, dùng dao… còn có súng… Tại sao lại làm cho bản thân chồng chất các vết thương như vậy.” Cô lẩm bẩm nói, nghe kỹ còn có chút nghẹn ngào trong giọng nói đó.
“Bởi vì…” Anh chợt quay lại ôm eo cô, thuận thế lôi kéo, để cô ngồi vào trong bồn tắm --- bọt xà phòng cứ thế mà bắn tung tóe ra.
Ngải Tiểu Tiểu lau khuôn mặt dính đầy bọt, oán giận đấm Kỳ Tuấn Nhất “Anh xấu xa, làm ướt hết áo ngủ của em rồi.”
Anh cười nhẹ “Ướt cũng không sao cả, dù sao chút nữa cũng phải cởi nó ra!” phuogot_
“Kỳ Tuấn Nhất!” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn không có khí thế gì.
Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, nằm xuống “Bé con, tắm cho anh.”
Vì thế, tay Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu xoa xoa xoa xoa trên người anh…
Đợi hai người ra khỏi phòng tắm cũng đã là hai tiếng sau. [Về chuyện tại sao lại tắm lâu như vậy? Thông minh như bạn vừa nghĩ đã biết. Mặc Ly không nói thêm nữa, dù sao cũng là chuyện chàng chàng thiếp thiếp, sóng nước dập dờn, chuyện giữa nam nữ.]
Trên internet, sự kiện công tử nhà giàu đùa giỡn nữ bác sĩ ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có phóng viên bản lĩnh cao cường tìm đến tận tổng bộ, đòi phỏng vấn người trong cuộc. Bị từ chối, phóng viên này vẫn chưa từ bỏ ý định, liên kết với mấy đồng nghiệp dựng lều trại ở trước phòng làm việc của quân đoàn B, bày tỏ không phỏng vấn được đương sự thì bản thân sẽ thường trú ở chỗ này.
Bất đắc dĩ, tổng bộ quân đoàn B đành phải gọi điện thoại đến đội đặc chiến, bọn họ quyết định hỏi ý kiến Kỳ Tuấn Nhất trước đã.
Đúng lúc, điện thoại do Ngải Tiểu Tiểu nhận, Kỳ Tuấn Nhất và Lữ Thiên Minh đang thảo luận vài ngày tới sẽ cho một bộ phận trong đội tiến hành diễn tập một lần. Ngải Tiểu Tiểu nghe bên kia nói xong, im lặng một lúc rồi đồng ý thay Kỳ Tuấn Nhất. Cô nói chắc chắn xế chiều ngày mai Kỳ Tuấn Nhất rảnh rỗi, đến lúc đó cô sẽ thông báo thời gian và địa điểm cụ thể.
Cô đặt điện thoại xuống, Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô, hỏi “Ai thế?”
Ngải Tiểu Tiểu nhún vai trả lời: “Không biết, gọi nhầm số.” Kỳ Tuấn Nhất không nói gì nữa, tiếp tục nghiên cứu chuyện diễn tập với Lữ Thiên Minh. Ngải Tiểu Tiểu một tay chống cằm, nhíu lông mày, ngay mai phải làm như nào mới lợi dụng mấy phóng viên này cho tốt, thay Kỳ Tuấn Nhất lấy lại trong sạch đây?
Nói, có cảm giác thiếu sức thuyết phục.
Viết, tài văn chương của cô cũng không giỏi.
Phương pháp gì mới có thể để cho những phóng viên kia tin tưởng, coi trọng cách làm người của Kỳ Tuấn Nhất. Ngải Tiểu Tiểu vắt hết óc, không nhịn được oán thầm: Ôi, khi nhìn những người làm công việc phát ngôn thì thấy cũng bình thường, đúng là nhìn thì dễ mà làm thì khó!
Làm cho người ta tin tưởng, cảm động!
Ngải Tiểu Tiểu kéo giật tóc mình kêu la, chỉ có diễn viên mới làm được thôi. Diễn viên?! Cô đột nhiên mở to hai mắt, khóe môi cong lên. Một ý tưởng hoàn mỹ! Đúng vậy!
Ngày hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu thông báo cho những phóng viên kia gặp mặt vào lúc hai giờ chiều có mặt tại rạp hát nhỏ Hoa Điền của thành phố A. Chỉ là cô không nói việc này với Kỳ Tuấn Nhất, cô cảm thấy Kỳ Tuấn Nhất vốn không thích phơi bày bản thân ra trước truyền thông chắc chắn sẽ rất chán ghét việc gặp mặt như thế này.
Cho nên, rạp hát là cô nhờ Lữ Thiên Minh tìm hộ. Mà từ sáng đến trưa cô và Lữ Thiên Minh, Mễ Nhã Kỳ, Lâm Hi Lôi ở chung một chỗ bàn bạc xem buổi chiều nên đối phó với những phóng viên kia như nào.
Hơn một giờ chiều, bốn người họ lén chạy ra khỏi nơi ở của quân đội, Lữ Thiên Minh lái xe đến rạp hát Hoa Điền.
Lúc đến rạp hát vẫn chưa đến hai giờ, nhưng đã có không ít người đứng chờ ở đó. Đứng trên sân khấu, Ngải Tiểu Tiểu nhìn một vòng khán đài, … Nhìn cũng giống buổi họp báo tuyên bố sự kiện nhỉ…
“Xin hỏi, thượng tá Kỳ khi nào mới đến?” Có phóng viên ngồi dưới hô.
Ngải Tiểu Tiểu cười nhưng không trả lời lại.
“Này, không phải là anh ấy không dám tới chứ?” Có người khiêu khích.
Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu lườm chính xác vào người vừa nói, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Cho dù trước mặt có một khẩu súng đang chĩa vào tim anh ấy, ánh mắt anh ấy cũng không thèm chớp, anh cho rằng anh ấy sẽ sợ mấy người sao?”
Bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng làm phóng viên kia hơi sửng sốt, ban đầu cho rằng một cô nhóc có thể bắt nạt được nên thái độ cũng ngang ngược, không ngờ rằng một ánh mắt của cô cũng khiến anh ta sinh ra một loại sợ hãi trong lòng, cô nhóc này không đơn giản tí nào.
Các phóng viên khác thấy thế vốn định thúc giục cũng im lặng không nói nữa, có người hạ thấp giọng nói chuyện với bạn, có người bắt đầu điều chỉnh ống kính của mình.
Hai giờ đúng, Ngải Tiểu Tiểu đứng ở giữa sân khấu biểu diễn, lạnh lùng mà ưu nhã.
“Thượng tá Kỳ tới rồi à?” Có phóng viên hỏi. phuogot_
“Xin cho tôi tự giới thiệu về bản thân một chút.” Ngải Tiểu Tiểu không trả lời thẳng vào vấn đề mà thong dong nói rõ thân phận của mình. “Tên tôi là Ngải Tiểu Tiểu, là vợ Kỳ Tuấn Nhất, tôi nghĩ trong khoảng thời gian này ở trên internet đồn đại một ít chuyện, chắc hẳn tôi là người có quyền lên tiếng nhất.”
Ồn ào… Dưới đài xôn xao, bà xã Kỳ Tuấn Nhất tới nói về chuyện trăng hoa của chồng, có nhiều cái đáng xem rồi đây!
“Như vậy, xin hỏi cô Ngải, cô có ý kiến gì về sự kiện lần này không?” Lập tức có phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi cho Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu lại mỉm cười nói: “Có đôi khi ngôn ngữ quá nhạt nhẽo, tôi muốn mời mọi người xem một vở kịch vui này trước.” Nói xong, cô bốp bốp vỗ tay ba cái, màn che khép lại rồi lại kéo ra. Lúc này, giữa sân khấu đã có thêm ba người nữa.