Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 120: Chương 120: CHƯƠNG 88.1: KẾT CỤC CUỐI CÙNG




Editor: phuogot_93

Cơ thể Ngải Tiểu Tiểu mềm mại tinh tế, da thịt trơn mịn làm cho Kỳ Tuấn Nhất yêu thích không buông tay. Đang lúc nụ hôn nóng bỏng, đột nhiên Ngải Tiểu Tiểu đẩy anh ra, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt lấy lòng, cười nói: “Ông xã, chúng ta thương lượng chuyện này chút.”

“Lát nữa rồi nói.” Anh còn chưa thoả mãn, giữ chặt gáy cô muốn hôn tiếp, nhận lấy ngọt ngào của cô.

“Không được.” Tay Ngải Tiểu Tiểu chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, kiên quyết không nghe theo.

Kỳ Tuấn Nhất đành phải áp trán mình lên trán cô, giọng nói ồm ồm: “Nói nhanh lên.”

“Là như này…” Ngải Tiểu Tiểu ngoắc ngoắc ngón tay, để cho Kỳ Tuấn Nhất đồng ý nhận phỏng vấn, nhiệm vụ này rất nặng nề, cô thật sự không dám chắc.

“Như thế nào…”

“Chú Cố nói muốn để cho chúng ta nhận phỏng vấn…”

“Không đi!” Kỳ Tuấn Nhất không đợi cô nói xong đã từ chối thẳng, sau đó ôm chặt cô, trên gương mặt mềm mại lưu lại một chuỗi những nụ hôn nóng bỏng.

Ngải Tiểu Tiểu vừa tránh môi anh vừa nói: “Nhưng mà, em đã đồng ý với chú Cố.”

“Vậy thì từ chối lại đi.” Tiếp tục hôn lên khóe mắt Ngải Tiểu Tiểu, cánh mũi, sau đó rơi xuống môi…

“Anh muốn biến em anh người không giữ chữ tín à?” Hai tay nắm chặt mặt Kỳ Tuấn Nhất, Ngải Tiểu Tiểu khó chịu nhìn anh. “Lại nói, anh là một quân nhân phải có nghĩa vụ thể hiện phong thái quân nhân ngày nay cho mọi người thấy. Nhìn mặt của anh chắc chắn sẽ làm dậy lên một làn sóng đi tòng quân trong cả nước cho mà xem.”

“Bé con, đừng có nói những lý luận đấy với anh. Em thích khoe khoang như vậy hả, mở họp báo còn chưa tính, giờ còn muốn lên TV nữa hả?” Bĩu môi, con ngươi đen của Kỳ Tuấn Nhất lộ vẻ xem thường. Có lẽ rất nhiều người hi vọng bản thân có một ngày xuất hiện trên tivi nhưng không phải anh.

“Ai muốn khoe khoang?” Ngải Tiểu Tiểu nổi giận, trừng mắt nhìn anh nói: “Em chỉ là không nỡ từ chối lời nhờ vả của chú Cố, dù sao chú ấy cũng giúp đỡ em nhiều như vậy. Anh không cần nhiều lời vô nghĩa, có đi hay không, nói một câu cho xong đi.”

Kiêu căng như vậy, đây là thái độ cầu xin người khác sao? “Không đi!” Giận dỗi xoay lại cơ thể, nghiêng người tựa vào đầu giường, Kỳ Tuấn Nhất bực bội lật quyển tạp chí để xem.

“Không đi thật?” Ngải Tiểu Tiểu ngồi thẳng người, liếc nhìn anh hỏi.

“Không đi thật.”

“Anh không hối hận?” Giọng điệu cố ý kéo dài, ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.

“Ừ.” Tầm mắt Kỳ Tuấn Nhất vẫn ở trên tạp chí mặc dù một chữ cũng không ở trong mắt.

“Được, về sau đừng có đụng vào em!” Ngải Tiểu Tiểu thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất rồi kéo góc chăn chui vào.

“Bé con, em đang khiêu chiến anh?” Anh nhíu mày, ném quyển tạp chí ra.

“Đúng thế, ba tháng tới không cho đụng vào em!”

“Hừ, ý chí chiến đấu của anh đã bị kích thích nổi lên rồi!” Nói xong, thân thể to lớn xông đến.

“Em đã nói anh đừng đụng vào em…”

“Bé con, chỉ cần em muốn làm anh đều làm cùng em.”

Hả… Ngải Tiểu Tiểu nghẹn họng nhìn trân trối, anh đồng ý rồi hả? Người nào đó thực hiện được quỷ kế, thừa thắng xông lên, trong phòng ngủ lập tức xuân sắc vô biên.

Lương Noãn Tâm là một nhân vật nổi tiếng khắp cả nước, lúc còn trẻ cô là người dẫn chương trình của một tiết mục giải trí và nhanh chóng trở nên nổi tiếng, về sau lại chuyển sang dẫn chương trình talk show về tình yêu “Hẹn ước ấm lòng” tiếp tục khẳng định địa vị chị gái lớn nổi tiếng trong giới dẫn chương trình của cô.

Cô là một phụ nữ xinh đẹp, lúc mới vào nghề thì tuổi trẻ hoạt bát. Còn giờ cô mới vừa qua 30, đoan trang, tài trí, thanh lịch, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Cô hoàn mỹ đến nỗi khiến cho đàn ông thấy không xứng, đương nhiên cũng có nhiều phụ nữ thành công, đã bắt đầu có tuổi rồi mà tình cảm vẫn không có gì. Trước kia “Hẹn ước ấm lòng” chủ yếu là mời những ngôi sao nổi tiếng, gần đây lại đang có kế hoạch phỏng vấn một nhân vật bình thường có chút truyền kỳ. Đắn đo một chút, cô đã chọn Kỳ Tuấn Nhất, người gần đây nhiều lần bị chú ý.

Người đàn ông có nặng lực tuyệt vời, bối cảnh hùng hậu, dáng vẻ hơn người lại đi cưới một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, mà ngày càng cưng chiều cô ấy… Đây là anh ngụy trang trước mặt mọi người hay thật sự là vợ chồng tình thâm, hay chỉ là có con mới cưới trong truyền thuyết, anh chỉ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc làm người của mình – trung thành với hôn nhân?

Lương Noãn Tâm rất tò mò, cô tin rằng người xem khắp cả nước cũng tò mò giống cô…

Chín giờ sáng, Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất đúng giờ có mặt ở đài truyền hình, trước khi vào trường quay, hai người được dẫn vào phòng hóa trang. Mặc dù Kỳ Tuấn Nhất đồng ý tới ghi hình tiết mục kỳ này nhưng trước đó đã nói rõ, bọn họ chỉ có một giờ, còn vội vàng hơn cả những người nổi tiếng trước đây đến ghi hình.

Cho nên trong lúc hóa trang, Lương Noãn Tâm đi vào nói quá trình phỏng vấn, nhắc bọn họ những chuyện quan trọng cần chú ý.

“… Mười phút nữa, mời Thượng tá Kỳ lên sâu khấu trước, đến lúc tiết mục ghi hình được một nửa, tôi sẽ mời cô Ngải lên. Cô Ngải, nhân viên sẽ đưa cô đến vị trí quy định, sau đó đến lúc cô lên sân khấu sẽ có người nhắc nhở.” Lương Noãn Tâm sắp xếp đâu vào đấy, Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, Kỳ Tuấn Nhất lại nhăn mày, nhìn Ngải Tiểu Tiểu, có vẻ không vui nói: “Chúng tôi cùng lên sân khấu.”

“Cái gì?” Lương Noãn Tâm hơi giật mình hỏi, xem ra đây là một người đàn ông thu mình im lặng, nhưng mà lần đầu tiên nhìn đến, khí thế mạnh mẽ làm cho cô không dám khinh thường. Anh chợt mở miệng nói chuyện, cô đương nhiên cũng không dám xem nhẹ.

“Yêu cầu của tôi là tôi và vợ cùng lên sân khấu.” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lương Noãn Tâm, không chút nào bị sắc đẹp của cô dụ dỗ.

Lương Noãn Tâm nhìn chằm chằm vào con ngươi Kỳ Tuấn Nhất, dịu dàng và mang theo ý tứ xin lỗi nói: “Nhưng mà, quá trình ghi hình tiết mục này chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa, nửa đầu chương trình chủ yếu nói về chuyện xoay quanh anh…”

“Ngoại trừ vấn đề của hai người chúng tôi, những cái khác tôi sẽ không trả lời, cho nên cô có thể cắt giảm nửa đoạn nói chuyện trước.” Kỳ Tuấn Nhất không hề cho người đẹp là cô một chút mặt mũi nào.

“Này, ông xã, không sao, em ở phía sau đợi cũng được.” Ngải Tiểu Tiểu biết anh không vui khi Lương Noãn Tâm sắp xếp tách hai người ra. Nhưng cô cũng không để tâm, so với ngồi trên sân khấu bị đèn chiếu vào, cô càng muốn ngồi ở dưới đài làm người xem hơn.

Kỳ Tuấn Nhất im lặng liếc nhìn cô, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt này rõ ràng đang viết “Ngậm miệng.” Bé con lại dám đẩy anh lên sân khấu còn cô ngồi phía dưới xem trò vui, làm gì có chuyện tốt như vậy. Cô thiếu nợ nhân tình, anh bằng lòng giúp cô là tốt lắm rồi.

Ngải Tiểu Tiểu thức thời không dám nói tiếp, yên lặng để cho thợ trang điểm tô vẽ lên mặt.

“Thương tá Kỳ, xin anh hãy tin tưởng tính chuyên nghiệp của chúng tôi, sẽ không đề cập quá mức đến vấn đề riêng tư của hai người, mà chỉ hoàn toàn là những điều mà khán giả muốn biết. Nếu cô Ngải cảm thấy không quá buồn tẻ, có thể đi theo vào sân khấu ngồi bên cạnh anh.” Chuyện của Ngải Tiểu Tiểu cô có thể lùi một bước nhưng những vấn đề này cô đã tốn hai ngày để sắp xếp đưa lên, bảo cô cắt đi sao cô có thể bỏ được chứ? Hơn nữa, những minh tinh khó tính cô còn đối phó được, cô không tin mình lại không thuyết phục được Kỳ Tuấn Nhất.

“Cô Lương, tôi thấy thời gian không có nhiều để chúng ta có thể cò kè mặc cả đâu.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nhắm mắt để thợ trang điểm đánh nốt lớp cuối cùng trên mặt anh xong, lập tức tao nhã đứng lên, mọi thứ hôm nay đã đạt đến điểm cực hạn khoan nhượng của anh. Anh thề, chỉ cần Lương Noãn tâm tiếp tục kiên trì cái tính chuyên nghiệp gì đó của cô ta, anh sẽ tóm Ngải Tiểu Tiểu rời đi ngay.

Lương Noãn Tâm vẫn tin tưởng vào thái độ ung dung tao nhã của anh sẽ có thể thuyết phục được nhưng sau khi cảm giác được khí thế vương giả ẩn giấu trong con người anh đã ý thức được người đàn ông trước mắt không phải người cô có thể thuyết phục.

“Thôi được rồi, thượng tá Kỳ, tôi tôn trọng quyết định của anh.” Cô gật đầu, đây là lần đầu tiên cô nhượng bộ lớn như vậy từ khi dẫn chương trình Hẹn ước ấm lòng.

Tiếng nhạc trữ tình tao nhã vang lên, Lương Noãn Tâm đi lên sân khấu, sau đoạn giới thiệu ngắn gọn và kích thích đã mời Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu lên.

Hôm nay Kỳ Tuấn Nhất đặc biệt nói ít, gần như lại khôi phục bản tính “anh trai tiết kiệm lời nói.” Nhưng mà Lương Noãn Tâm kinh nghiệm phong phú cộng thêm Ngải Tiểu Tiểu giúp đỡ nên nhìn chung chương trình cũng không có vấn đề gì.

Khi biết được những chuyện Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu đã trải qua, cùng với kinh nghiệm của mình, đột nhiên Lương Noãn Tâm đổi đề tài, nhắc đến Ngải Bảo.

Khuôn mặt nhỏ bé của Ngải Tiểu Tiểu lóe lên một loại ánh sáng như bản năng của người mẹ, đến cả cái mặt nghiêm nghị của Kỳ Tuấn Nhất cũng hòa hoãn hơn chút rồi.

Lương Noãn Tâm không nhịn được đắc ý trong lòng, cô biết ngay cái này sẽ trở thành điểm quan trọng nhất trong cả chương trình, cho nên vừa rồi khi quay, cô cố ý nói chuyện đã qua, mục đích là để tạo được hiệu quả chân thực nhất.

“… Có lúc, chúng ta sẽ cảm thấy di truyền là một thứ rất thần kỳ, tổ đạo diễn của chúng tôi đã rất khó khăn mới tìm được hai tấm hình này, mời mọi người xem một chút…”

Trên màn hình lớn phía sau bọn họ lập tức xuất hiện hình ảnh hai bé trai, đại khái khoảng một tuổi, điểm khác nhau giữa hai tấm chắc chỉ là một cái còn mới và một cái nhìn có vẻ đã cũ…

Kỳ Tuấn Nhất vừa quay đầu, lập tức nhíu mày thật chặt. Đáng chết! Không ngờ bọn họ lại tìm được ảnh chụp này. Chân tướng cứ như vậy bất ngờ được lộ ra hay sao? Anh nhìn về Ngải Tiểu Tiểu, con ngươi đen hiện lên sự lo lắng.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn ảnh chụp, hơi sửng sốt, tấm bên trái là Ngải Bảo à? Cô cho con mặc áo ba lỗ quần đùi khi nào vậy, mà sao trước đây cô chưa từng thấy cái ảnh kia?

“Mọi người có thể nhìn một chút, bên trái là Kỳ Tuấn Nhất, bên phải chính là con của anh ấy. Nếu tấm bên trái không có để lại dấu vết năm tháng trôi qua, có lẽ chúng ta căn bản không cách nào phân biệt được hai cậu bé này…” Tốc độ nói của Lương Noãn Tâm chậm rãi phát biểu cảm tưởng của mình, muốn đưa mọi người đến một không gian tràn ngập dịu dàng.

Ngải Tiểu Tiểu lại như ầm một tiếng trong đầu.

Tấm hình kia chính là Kỳ Tuấn Nhất!

Ngải Bảo và Kỳ Tuấn Nhất giống như đến vậy!

Như vậy… Ngải Bảo là con trai của Kỳ Tuấn Nhất, người năm đó ức hiếp cô chính là Kỳ Tuấn Nhất!

Những chuyện này cô cũng từng nghi ngờ, nhưng về sau trải qua rất nhiều chuyện, cô đã quên mất. Cho nên, cô vẫn chẳng hay biết gì…

“Đứa bé này thật sự rất đáng yêu, có thể nói một chút chuyện của nó cho chúng tôi nghe được không?” Lương Noãn Tâm thu lại ánh mắt nhìn lên màn hình lớn, vốn định làm cho không khí trên sân khấu trở nên thân thiện và hòa hợp hơn, nhưng không ngờ, vẻ mặt của Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu còn nặng nề hơn cả lúc nãy, thậm chí Ngải Tiểu Tiểu còn có biểu hiện mất hồn, lực chú ý của Kỳ Tuấn Nhất đều đặt hết lên người cô…

Lương Noãn Tâm cười cười, lúng túng tìm đề tài: “Chắc rằng cậu bé này rất thông minh, hai người cũng rất thương nó.”

“Đúng.” Kỳ Tuấn Nhất gật đầu một cái, trả lời đơn giản, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, rõ ràng không có ý định cứu cô ta trận này.

Lương Noãn Tâm biết là hỏng rồi!

Khi cô sắp xếp điểm mấu chốt của chương trình đã chọn lúc này để đưa ra, tổ biên đạo đã có người nhắc nhở dù sao Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất cũng là lên xe mới mua vé, đẩy con trai của bọn họ ra có thể sẽ không vui. Cô không cho là đúng, dù sao giờ mức độ tiếp nhận của xã hội rất cao, tóm lại là con trai của bọn họ, bọn họ lại có kết hôn, căn bản chẳng có vấn đề gì. Thậm chí cô còn muốn nhân cơ hội này để biết chuyện cũ của họ, đây chắc chắn là điểm bùng nổ.

Nhưng lại không nghĩ tới phản ứng của hai người sẽ như thế…

Kết quả, phỏng vấn chỉ có thể kết thúc qua loa, ngay khi kết thúc Ngải Tiểu Tiểu lập tức lao ra khỏi trường quay…

Cô bị lừa! Hai tấm ảnh kia đã nói rõ tất cả mọi chuyện, không cần nghi ngờ gì cả, tất cả bí ẩn cũng có thể dễ dàng giải quyết nhờ nó. Giống như chiếc áo khoác số lượng giới hạn xuất hiện, hay như cô không phải đối thủ của anh… cô còn nhớ mang máng câu nói Kỳ lữ, chắc là gọi tắt của Kỳ lữ tưởng rồi.

Ôi! Kỳ Tuấn Nhất coi cô như một đứa ngốc.

Mệt cho cô lúc trước vì vô sinh, thiếu chút nữa dẫn đến chứng uất ức. Cô còn ngây ngốc cho rằng sẽ thiệt thòi cho anh, cô đúng là khờ hết chỗ nói mà! Đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, Kỳ Tuấn Nhất chắc rất đắc ý đây mà…

Càng nghĩ càng giận, bước chân của Ngải Tiểu Tiểu lại càng nhanh hơn.

“Bé con, hãy nghe anh nói đã…” Kỳ Tuấn Nhất sải bước đuổi theo, ngay trước một giây khi cửa thang máy đóng lại đã chen được vào trong. Con ngươi đen thâm thúy nhìn cô: “Không phải anh cố ý giấu em, anh chỉ là không biết phải nói với em như nào thôi.”

Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn anh, quay mặt sang bên không muốn nhìn anh quá lâu.

“Bé con…” Kỳ Tuấn Nhất định xoay cô lại nói thêm gì đó, lại bị cô lạnh lùng cắt ngang: “Đừng có đụng vào em, để em bình tĩnh một lúc đã.” Chưa bao giờ thái độ lạnh lùng tỏa ra bốn phía từ Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Tuấn Nhất hơi sửng sốt, chuyện này anh thật sự đã làm tổn thương đến cô rồi à?

Ngải Tiểu Tiểu không nói chuyện, cũng không nhìn anh, Kỳ Tuấn Nhất cũng không biết nên giải thích gì nữa mới tốt, đành im lặng đứng sau lưng cô. Cho đến khi ra khỏi cổng đài truyền hình, lên xe. Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng. “Em muốn về cô nhi viện.”

“Bé con…”

“Đừng có nói gì với em.” Kỳ Tuấn Nhất vừa mở miệng đã bị Ngải Tiểu Tiểu ngắt lời, cô cúi đầu, không nhìn anh một cái, giọng điệu kiên quyết không cho phép thương lượng. “Em chỉ muốn yên lặng một chút. Đưa em về cô nhi viện Dục Vinh.”

Kỳ Tuấn Nhất thở dài một hơi, vươn tay định ôm cô vào trog ngực, an ủi khuyên giản cho tốt, lại bị cô tránh ra một cách lạnh lùng. “Em nói đưa em về cô nhi viện.” Giọng điệu lạnh lẽo đến rùng mình.

Sau khi biết chân tướng, Ngải Tiểu Tiểu không khóc không náo loạn, nhưng lại lạnh lùng giống như không có nhiệt độ, làm cho Kỳ Tuấn Nhất vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào.

“Năm đó, chuyện đấy là ngoài ý muốn, anh đi thi hành…”

“Câm miệng, giờ em không muốn nghe cái gì hết.” Đột nhiên Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn anh quát: “Lái xe.”

“Bé con…”

Thất Kỳ Tuấn Nhất không có ý định lái xe, Ngải Tiểu Tiểu mở cửa xe. Anh không lái xe thì cô đi taxi. Dù sao giờ cô cũng không muốn nói chuyện, không muốn về nhà, không muốn gặp lại Kỳ Tuấn Nhất!

“Được rồi, anh đưa em về.” Kỳ Tuấn Nhất ngăn cô lại, thở dài, khởi động xe chạy về phía cô nhi viện Dục Vinh. Có dì Ôn sẽ khuyên nhủ cô, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.



“Trong vòng ba ngày nữa đừng tới tìm em, em muốn yên tĩnh một chút.” Trước cổng cô nhi viện Dục Vinh, Ngải Tiểu Tiểu nói mấy lời đó xong thì xuống xe, đi vào bên trong, cũng không quay đầu lại. Kỳ Tuấn Nhất nhìn bóng lưng nhỏ kiêu ngạo của cô, con ngươi đen sâu thẳm.

“Mẹ…”

Mới vừa dọn dẹp xong phòng của bọn trẻ, ngồi trên ghế chợp mắt một lúc, Ôn Ái Thi mở mắt ra thì thấy Ngải Tiểu Tiểu đứng trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ buồn phiền. “Sao thế?” Bà vội vàng đứng lên, dáng vẻ này của Tiểu Tiểu giống như bị bắt nạt rất nhiều. Mấy năm nay có lẽ bà chưa từng thấy vẻ mặt cô như vậy.

Ngải Tiểu Tiểu nhào vào lòng Ôn Ái Thi, đầu đặt lên vai bà, giống như một đứa trẻ làm nũng.

“Làm sao thế?” Ôn Ái Thi lo lắng hỏi lại lần nữa, dáng vẻ của Ngải Tiểu Tiểu thật sự rất khác thường làm cho bà rất lo lắng.

“Mẹ, con mệt mỏi quá chỉ muốn ngủ một giấc thôi.” Không phải Ngải Tiểu Tiểu không muốn nói sự thật cho Ôn Ái Thi nghe, mà giờ lòng cô vẫn đang rất loạn, cô không biết nên nói với Ôn Ái Thi như nào, cô cần thời gian và không gian để bình tĩnh lại, để bản thân suy nghĩ cho tốt…

Đẩy ra cánh cửa phòng nhỏ mà trước kia mình ở, Ngải Tiểu Tiểu khóa trái bản thân ở trong đó.

Tựa vào cánh cửa rất lâu cô cũng không động đậy, trong lòng rối bời, bất kể tư thế nào cũng thấy khó chịu, cảm giác buồn phiền và tức giận trước giờ chưa từng có cùng nhau xông tới, có thể cô dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, mãi đến khi ngồi xổm dưới đất, ôm đầu, vò loạn tóc mình…

Đêm đó, Ngải Tiểu Tiểu nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Ôn Ái Thi. Ôn Ái Thi nghe xong cười khuyên bảo cô đừng tức giận vội, hãy tỉnh táo suy nghĩ lại. Thật ra nghĩ thông suốt mọi chuyện sẽ không quá tệ đâu.

Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ hai ngày hai đêm…

Những chuyện cô và Kỳ Tuấn Nhất từng trải qua giống như một bộ phim hiện lên trong đầu. Anh trêu chọc cô, bắt nạt cô, vì cô làm tất cả, không thể nghi ngờ rằng Kỳ Tuấn Nhất yêu cô.

Đúng là cô ghét anh lấy danh nghĩa yêu để lừa gạt cô, anh có biết cô bởi vì chuyện này mà trong lòng buồn bã nhiều lắm không?

Hừ! Chắc chắn anh cho rằng bọn họ đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, tiệc kết hôn cũng đã mời, con cũng đã sinh cho nên mới kiêu ngạo cho rằng dù có lừa gạt cô cũng không thể làm gì được anh.

Nhưng mà đúng là như vậy, cô moi hết ruột gan, vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách nào trừng trị anh thật tốt. Theo những cuốn tiểu thuyết ngôn tình trước kia, khi nữ chính phát hiện chân tướng sẽ rời đi, trốn, có khi còn đi theo anh nam phụ đẹp trai ra nước ngoài… Nhưng cô không thể, cô là quân nhân, xin nghỉ phép ba ngày như này đã là quá đủ rồi.

Nếu cô đi luôn thì chính là đào binh rồi.

NND! (Bà nội nó!) Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà nói tục. Không lẽ cô cứ nuốt giận việc bị anh lừa sao? Đây cũng không phải là điều đáng giận nhất, đáng giận nhất chính là không phải cô nói ba ngày nữa đừng tới làm phiền cô sao? Cái tên đàn ông thối kia lại thật sự không có một chút động tĩnh gì, không những không đến tìm cô, thậm chí cả điện thoại cũng không gọi, anh ăn sạch cô rồi, nên yên tâm dùng nước cờ này sao. Kiểu này thật sự là nuốt không trôi cục tức!

Ngải Tiểu Tiểu đút một miếng khoai tây chiên vào miệng, sau đó nhai rôm rốp thật mạnh, giống như đó chính là Kỳ Tuấn Nhất, nhai cho hả giận vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.