Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 7: Chương 7: Đàn ông các anh uống thuốc kia vào sẽ biến thành kẻ biến thái???




Nhưng đội quân đặc chủng chính là nơi tập hợp những người không tầm thường, chỉ sau vài phút họ đã dọn dẹp sạch sẽ, một người áp giải nhóm người ấy ra khỏi biệt thự, mắt nhìn thẳng, lòng không dao động đi ra khỏi biệt thự.

Kỳ Tuấn và Ngải Tiểu Tiểu đi ra cuối cùng, đi ngang qua phòng khách, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được liếc nhìn những ly rượu bên dưới, quên hết tất cả mọi chuyện. Sau đó hỏi nhỏ vài tay của Kỳ Tuấn, "Thủ trưởng, tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi anh?"

"Nói." Kỳ Tuấn vẫn bước những bước chân mạnh mẽ, mắt nhìn thẳng.

"Cái đó. . . . . ." Thật ra cái vấn đề này rất khó mở miệng, nhưng cô thật sự muốn biết, lại không tìm được người khác để hỏi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói cho xong: "Đàn ông các anh uống phải thuốc kia, có phải sẽ lập tức biến thành quỷ hút máu hay không?"

Hai năm qua, cô vẫn chưa hiểu được cái người ngày trước hãm hiếp mình, tại sao từ một người hoàn toàn bình thường tự dưng lại biến thành dã thú. Hôm nay thấy những đôi nam nữ mất khống chế trong bữa tiệc này, cô chợt hiểu là người đàn ông kia đã uống phải xuân dược nên mới như thế. Chỉ là cô vẫn chưa hiểu tại sao thuốc này dễ dàng biến một người bình thường trở thành cầm thú như thế?

"Cái gì?" Kỳ Tuấn hoài nghi lỗ tai mình bị vấn đề nghiêm trọng nào đó rồi.

"Là. . . . . . Đàn ông các anh uống loại thuốc kia vào, có phải lập tức biến thành kẻ biến thái hay không?" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng rầm rì, lặp lại vấn đề ấy một lần nữa. Kỳ Tuấn suy nghĩ một hồi lâu, chỉ là đem ánh mắt sắc bén một quét qua Ngải Tiểu Tiểu, tức giận mãnh liệt.

"Được rồi, thôi khỏi." Ngải Tiểu Tiểu bị nhìn đến hoảng hốt, "Đây chỉ là một vấn đề riêng, không muốn trả lời thì tôi cũng không miễn cưỡng." Hiện tại, cô cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại muốn hỏi về vấn đề này, từ khi nào cô đã trở nên bạo dạn như thế?

Không muốn, cô đã thề là sẽ đem chuyện hai năm trước quên đi, lần nữa tiếp tục sống thật tốt. . . . . .

"Trên căn bản là..." KỳTuấn suy nghĩ một lúc, nhàn nhạt lên tiếng, sau đó, nghiêng đầu, tiếp tục đi về phía trước, bước chân vẫn không chậm đi một nhịp nào.

"Trên căn bản là? Cũng có ngoại lệ sao?" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được đuổi theo anh, "Thủ trưởng có thể cho tôi một ví dụ không? Anh cũng uống rượu, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào." Cô không phát hiện, dường như ấn tượng của mình với Kỳ Tuấn đã thay đổi.

"Chén kia rượu, tôi chỉ nếm thử một chút." Cho nên tất cả vẫn còn nằm trong khả năng khống chế của anh, anh cũng không phải là thần, chỉ là anh có lực tự chủ mạnh hơn người bình thường mà thôi.

"Một hớp cũng là uống, anh chính là ngoại lệ. . . . . ." Không giống cái người đàn ông dã thú đã hãm hiếp cô, hừ, đừng để cho cô bắt được, nếu không cô nhất định sẽ trừng trị hắn ta!

Kỳ Tuấn bỗng nhiên bước nhanh hơn, tiểu nha đầu này nhất định không biết, cô đi chân không trong đêm, váy áo tung bay bộ dáng mê người cỡ nào. Nếu như, cô tiếp tục liến thoắng không ngừng, nói không chừng anh lại hóa thân thành sói xám lớn trực tiếp ăn cô sạch sẽ. . . . . .

Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu nhận được thông báo, cô, Lâm Hi Lôi và Miya Kỳ còn có ba nữ quân nhân nữa đã chính thức trúng tuyển. Sau khi ăn điểm tâm sáng, một chiếc xe đưa các cô đến một hòn đảo nhỏ ngoài ngoại ô thành phố A, trong truyền thuyết ghi rằng, nơi đây là trụ sở chính, dùng để huấn luyện các đội binh đặc chủng, ẩn giấu rất nhiều nhân tài. Đảo nhỏ tách biệt với bên ngoài, phải đi qua một đài kiểm tra, bình thường phải thực hành chế độ quân nhân, đề phòng có kẻ lạ xâm nhập.

Ở chỗ này, tất cả các binh lính đều được huấn luyện để trở thành lính đặc chủng

Nên huấn luyện ở nơi đây cũng không hề đơn giản, phải tự mình nghĩ biện pháp duy trì, trường học chỉ dạy cho học viên cách làm thế nào để chém giết đối thủ, áp chế đối phương, gặp nguy hiểm phải biết động não tìm cách hóa nguy thành an, nếu không may bị thua thì phải xoay chuyển tình hết như thế nào.

"Nơi này là quân đội đặc chủng, không phải doanh trại nhi đồng, bị người ta đả kích liền tự sát?"

"Mẹ kiếp! Thương pháp của các người thật là thê thảm quá, ở nơi hẻo lánh này trúng đạn thì biết làm sao!"

. . . . . .

Xe quân chủng lái vào căn cứ, như tiếng sấm hô, rồi thay nhau vang lên.

Trại lính là như thế ư, Trại huấn luyện lính đặc chủng thì càng bí hiểm!

Đơn giản, trực tiếp, thô bạo, vạm vỡ, cơ hồ đều có đầy đủ trong trụ sở huấn luyện lính đặc chủng

Sáu cô gái mới gia nhập chỉ có Ngải Tiểu Tiểu là được vào tổ do Kỳ Tuấn là huấn luyện viên. Cái kết quả này vừa được công bố, thì năm cô gái còn lại đều ném cho Ngải Tiểu Tiểu ánh mắt ghen tị.

Ngải Tiểu Tiểu lúng túng giật nhẹ khóe miệng, được phân đến tổ của Kỳ Tuấn, trong lòng cô rất kích thích. Cũng không phải bởi vì vẻ đẹp trai của anh khiến cô hết hôn, mà vì anh thật sự rất có tài.

Đi qua bãi tập bắn, diện tích rộng lớn lại hoang vu, phóng tầm mắt nhìn một mảnh Nham Thạch phía xa.

Bên trong bãi tập bắn, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, mùi thuốc súng tràn ngập cả bầu trời. . . . . . Chỉ là nơi này là nơi huấn luyện những người tinh anh nhất. Mà thiên sứ của những trận huấn luyện ấy chính là Kỳ Tuấn.

Kỳ Tuấn là một người trầm ổn, làm huấn luyện viên anh lại không dùng giọng nói uy hiếp người khác, chỉ là vẻ mặt rất lãnh khốc, ánh mắt rất lạnh lùng, trời sanh đã có loại khí phách chết người.

Thật ra thì ngay từ lúc anh nhận chức, anh đã trở thành một đề tài để mọi người bàn tán. Đội viên đôi đặc chiến hưng phấn trao đổi những tin bát quái mình nghe được, vị này là một người thần bí, huấn luyện viên trẻ tuổi xuất chúng có bối cảnh phong phú, tài liệu cá nhân rất ít được tiết lộ.

Ngải Tiểu Tiểu đi đến điểm tập bắn, Kỳ Tuấn mang theo mười tên đội viên nam đến làm một cuộc khảo nghiệm, bởi vì theo anh an bài trước thì đây những đội viên nam đã vào cách đây một tháng.

"Nhiệm vụ lần này là bên bờ biển, bên trái sườn núi, bên phải là dốc đừng bằng. Mười viên đạn cho một người, tôi muốn 70% đạn phải trúng hồng, không thể để đạn lãng phí rơi ra ngoài, nhiệm vụ hoàn thành mới được ăn cơm trưa."

Lạnh nhạt giới thiệu qua, để chứng minh anh là người nói được làm được, Kỳ Tuấn cho một dãy mười viên đạn vào súng, đi đến bờ biển tự mình làm mẫu, chỉ phí mất hai mươi sáu phút.

"Oa, hay!" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà huýt sáo.

Mà những người lính kia mới từ trong bùn lầy bò rạp ra, khuôn mặt tươi cười dù lấm len nhưng vẫn có chất uy phong của riêng mình, lại một lần nữa bị huấn luyện viên khiêu chiến đúng là cực hạn!

"Hôm nay chỉ tập với súng lục, không đạt mục tiêu, ngày mai còn một lần cơ hội. Chỉ là, ngày mai là mười lăm viên đạn, tự mình cân nhắc đi." Cố tình nói, ý bảo các học viên theo thứ tự mà phụ tá cho nhau.

Các học viên an tĩnh nhét đạn vào băng, cúi đầu kiểm tra thiết bị. . . . . . Không nên nói lời sáo rỗng, cứ làm tốt là được. Kỳ Tuấn vừa so sánh dấu tay, vừa chỉ thị các đội viên lên đường.

Xem bọn họ đi bộ như thế, không có gì cảm giác khẩn trương, Kỳ Tuấn ngửa đầu quan sát sắc trời như đang nổi gió, lạnh nhạt bổ sung: "Mười một giờ ba mươi lăm phút thủy triều bắt đầu lên. Thủy triều sau sẽ rất lớn, hai mươi phút có thể lên bờ, tự mình nắm chặt cơ hội."

Các đội viên lập tức kinh ngạc trợn to mắt, sau một khắc, tập thể nhấc chân chạy như điên!

"Bọn họ giống như bị chọc tiết chạy như điên, thật là các binh sĩ mạnh mẽ!" Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, thấy ánh mắt Kỳ Tuấn quét tới phía mình, lập tức ôm eo ếch, chào theo kiểu của quân nhân."Báo cáo thủ trưởng, Ngải Tiểu Tiểu báo cáo!"

"Nơi này không có thủ trưởng, chỉ có huấn luyện viên!" Kỳ Tuấn nhàn nhạt quét qua người cô, ánh mắt thâm thúy.

"Dạ, huấn luyện viên." Ngải Tiểu Tiểu đứng nghiêm. Trong lòng cũng đang oán thầm, tiểu nhân, dầu gì tôi cũng coi như đã cùng anh đi qua sống chết, làm gì cứ như chẳng quen biết thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.