Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 18: Chương 18: Huấn luyện viên, anh có thể cõng tôi không?




Tay Ngải Tiểu Tiểu dùng sức kéo những cây cỏ nhỏ lên, cắn môi thật chặt. Cô thà ở rừng thêm một đêm nữa chứ không cần đến sự trợ giúp của cái tên đàn ông biến thái kia. Lại nói, tuy người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm, lãnh khốc vô tình. Nhưng mà đối với đồng đội, vẫn được xem như có tính người. Cô cũng không tin anh sẽ bỏ cô thực sự.

“Mười, chín, tám,…, hai…” Kỳ Tuấn nằm xuống đếm ngược thời gian, nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng chợt thấy căng thẳng. Nha đầu này, chẳng lẽ cô quyết định qua đêm ở cánh rừng này hả?.

“Một…” Tính giờ xong, Ngải Tiểu Tiểu vẫn không chịu nhúc nhích, rõ là…. nha đầu đáng chết! Trong lòng Kỳ Tuấn dâng lên một cơn lửa giận. Dù binh lính bướng bỉnh, không nghe lời anh cũng đều có thể thuần phục được, anh không tin mình không thuần phục được người phụ nữ bướng bỉnh này.

Xem ra phải dồn cô tới chân tường cô mới giác ngộ. Nghĩ tới đây, anh lạnh lùng ném ra một câu: “Ngủ ngon!” Sau đó quay người rời đi.

Anh ta đi thật! Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ. Nghĩ muốn mở miệng thì tự ái trong lòng lại ào ào chạy tới, thành công đem tất cả lời muốn nói chặn lại ở cổ họng.

Cứ như vậy, nhìn bóng lưng mỗi lúc một nhỏ dần của anh, trái tim bỗng trở nên lạnh lẽo. Cô ghét Kỳ Tuấn! Đáng ghét hơn chính là cảm giác mình bị vứt bỏ ở nơi xa lạ.

Ngải Tiểu Tiểu bứt hết đám cỏ con trong tầm tay cho hả giận, chỉ chốc lát sau, đất trước mặt cô trống trơn. Cô ứa nước mắt, tay cầm cọng cỏ xanh, lẩm bẩm nói: “Muốn tôi ăn cỏ thật sao? Nhưng tôi không phải là thỏ…. Kỳ Tuấn thật đáng chết, anh có thể rộng lượng một chút, mà cứ so đo thiệt hơn với con gái, coi như trước kia chúng ta từng có khúc mắc, hiện tại, anh cũng không nên lợi dụng việc công trả thù tư, bỏ lại tôi….”

Ồ ồ, cọng cỏ trước mặt chợt biến thành banh bao, Ngải Tiểu Tiểu đói bụng ăn quàng, há miệng cắn…

“Phì, phì…” Cô lập tức phun toàn bộ ra, mùi vị đó, là của cỏ mà.

Ba, mẹ, con rất đói,… Ý thức của cô lại bắt đầu lơ lửng, lần này thậm chí có thể thấy thân thể cũng muốn bay lên rồi…

Đạp đạp… Tiếng bước chân trầm ổn một lần nữa truyền đến, sau đó, một đôi giày da đen xâm chiếm vào trong tầm mắt mơ hồ của Ngải Tiểu Tiểu. “Đây là nước và bánh mì.” Nói xong, Kỳ Tuấn nhét nước và đồ ăn vào trong lòng Ngải Tiểu Tiểu, thấy bộ dáng yếu ớt của cô. Kỳ Tuấn thở ra một tiếng dài mới có thể giúp cho nội tâm của anh bình tĩnh lại

“Ồ ồ….. Kỳ Tuấn…” Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được khóc thành tiếng, cũng may, anh ta không có độc ác để cho cô chết đói ở nơi này như vậy. Muốn ôm lấy bình nước uống ừng ực, nhưng hai tay lại vô lực, thậm chí đến nắp bình cũng không vặn mở được.

“Báo cáo huấn luyện viên, tôi cần trợ giúp.” Cô liếc mắt nhìn Kỳ Tuấn đang đứng bên cạnh, trong ánh hoàng hôn ảm đạm, không rõ nét mặt của anh.

Nghe được lời của cô, anh cũng không lên tiếng, chỉ cúi người xuống, dịu dàng nắm tay cô, kéo cô nghiêng người dựa vào thân cây khô, sau đó giúp cô mở nắp bình nước, xé túi banh bao, trực tiếp đưa vào trong tay của cô.

Đói đến bất tỉnh, Ngải Tiểu Tiểu cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, há miệng ăn như hổ đói.

“Chậm một chút!” Kỳ Tuấn nhíu mi, chẳng nhẽ nha đầu này không biết, bụng rỗng không thể ăn nhiều, nếu không sẽ gây ra tổn thương dạ dày.

Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không có để ý đến câu nói của anh, chỉ cắn hai ba cái đã đem nguyên chiếc bánh bao nuốt vào trong bụng, sau đó đưa vẻ mặt đáng thương nhìn Kỳ Tuấn: “Còn nữa không?”

“Muốn ăn thì trở về đơn vị ăn tiếp, đi thôi.” Kỳ Tuấn nói với cô, cơ thể cao lớn vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không có tiến lến giúp cô.

Ngải Tiểu Tiểu vịn vào thân cây khô đứng lên, thức ăn đâu có chuyển hóa thành sức lực nhanh như vậy, đôi chân cô mềm nhũn, nhìn Kỳ Tuấn vẫn đứng thẳng như cây cột điện cao áp, Ngải Tiểu Tiểu trề môi.

Vừa rồi, anh bỏ cô lại, dọa cô sợ. Cô còn chưa muốn chết, đứa con đáng yêu Ngải Bảo còn chưa lớn lên, giấc mộng của cô cũng chưa thực hiện, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm…

Cho nên lần này cô sẽ không quật cường để mình bị thương nữa, sẽ ngoan ngoãn để cho anh ôm trở về hoặc cố bò trở về, như vậy đã quá mất mặt rồi.

Đôi mắt to chớp vài cái rồi đảo vài vòng, Ngải Tiểu Tiểu đã có chủ ý.

“Huấn luyện viên, anh có thể….cõng tôi được không?” Cô nghiêng người dựa vào gốc cây khô, tròng mắt đen mông lung liếc Kỳ Tuấn đang nhắm mắt, nghía thêm cái nữa, giọng nói yểu điệu khiến lòng người run sợ.

Liếc thấy tâm tư của cô, nhưng nếu cự tuyệt thật sợ rằng cô sẽ lại bướng bỉnh không theo. Nhíu mày, Kỳ Tuấn cúi người hơi ngồi xổm xuống: “Tới đây.”

Dạ! Ngải Tiểu Tiểu lén lút đưa tay làm một dấu V, sau đó leo lên lưng Kỳ Tuấn.

Lưng của anh rất rộng, làm cho người ta cảm giác rất an tâm.

Ngải Tiểu Tiểu không kìm được suy nghĩ trong lòng mình, thật ra thì người đàn ông này cũng không không xấu cho lắm.

Kỳ Tuấn cảm thấy cô đã ổn, liền đi thẳng về phía máy bay trực thăng, sau đó máy bay cất cánh trở về căn cứ.

Dọc đường đi, Kỳ Tuấn không mở miệng, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nguyện ý nói chuyện. Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ vô ý lướt qua Kỳ Tuấn đang ngồi phía sau.

Hai người rơi vào cảm giác trầm mặc, không khí tĩnh mịch từ từ lan rộng, quấn chặt thân thể hai người.

Máy bay dừng hẳn, Kỳ Tuấn bước một bước nhảy xuống dưới, đỡ Ngải Tiểu Tiểu xuống theo, sau đó quay người lại, trầm giọng ra lệnh: “Đi lên.”

“Không, không cần.” Ngải Tiểu Tiểu vội vàng khoát tay nói: “Huấn luyện viên, hiện tại tôi có thể tự mình đi.” Nơi này là căn cứ, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết cô để cho anh cõng về, thì dẫu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó giữ được trong sạch trong quan hệ của bọn họ.

Kỳ Tuấn quay người tiến tới thêm một bước, trong lúc vô tình đem Ngải Tiểu Tiểu vây lại giữa anh và trực thăng.

Ngải Tiểu Tiểu ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ mà nguy hiểm của anh. Đúng là huấn luyện viên thối, càng ngày càng thích chơi trò thân mật. Nhưng hiện tại cô thực sự chưa hồi phục thể lực, căn bản cũng không có sức đấu lại anh, không thể làm gì khác ngoài yếu ớt chào một cái theo nghi thức quân đội: “Báo cáo huấn luyện viên, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Lúc này mới nhớ tới? Ngải Tiểu Tiểu, cô không cảm thấy quá muộn rồi sao?” Kỳ Tuấn nhìn cô bộ dáng đang đề phòng và có chút bất đắc dĩ của cô, hiện tại cô giống như một con thú săn bị con linh dương nhỏ kẹp lấy, mạnh mẽ gợi lên sự thích thú cho người thợ săn.

“Không muốn, người xưa nói biết sai có thể thay đổi, như thế mới tốt lên được.”

“Được, trẻ nhỏ dễ dạy.” Kỳ Tuấn gật đầu: “Cho nên tôi cho cô cơ hội sửa sai, Ngải Tiểu Tiểu, để cho tôi cõng về hay ôm trở về, cô chọn một cái đi.”

Ách… Ngải Tiểu Tiểu tức xám mặt. Không trách vừa rồi Kỳ Tuấn thỏa hiệp nhanh như vậy, thì ra anh đã sớm tính toán tốt, ở đây chờ cô.

“Báo cáo huấn luyện viên, cái đó… Tôi có thể lựa chọn phương án thứ ba không… ” Lần này Ngải Tiểu Tiểu chẳng thèm dùng đến lễ nghĩa quân nhân luôn.

“Có thể, cô còn có một đường, bò trở về!”

Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, sắc bén của Kỳ Tuấn, cuối cùng tu hành còn chưa xong, cô thua trận.

“Được rồi, thỉnh quan tòa xoay người lại, ngồi xổm xuống!” Cô phát ra mệnh lệnh của mình.

Kỳ Tuấn trừng lớn đôi mắt âm u nhìn cô, nhưng vẫn xoay người lại, ngồi xuống.

Ngải Tiểu Tiểu nằm trên tấm lưng vững chắc của Kỳ Tuấn, lão đại không vui. Chỉ là nhìn về đoạn đường phía trước, không thấy bóng người nào cả, tâm tình của cô dần dần buông xuống. Lúc này, sắc trời đã tối, chỉ sợ là đang trong thời gian dùng bữa, tất cả các đội viên đều ở phòng ăn.

Thỉnh thoảng gian kế của anh cũng không đạt được… Ngải Tiểu Tiểu thực sự không nhịn được muốn hát vang một khúc!

Nhưng ở trước ngã ba, Kỳ Tuấn lựa chọn đi vào con đường nhỏ bên trái, cô suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết: “Huấn luyện viên, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.