Quân Hôn Độc Ái

Chương 90: Chương 90: Tin mừng có thêm quý tử




Editor: Á bì

Cao huyết áp, bệnh phù, cùng với tim đập không đều, Mạc Yên hiện rõ triệu chứng hôn mê ngắn tạm thời.

Tuy nhiên Mẫn Lạp đã kịp cứu, rất nhanh cô liền tỉnh lại, nhưng đồng thời cũng vang lên còi báo động ở trong lòng của bọn họ.

Mẫn Lạp triệu tập người nhà họ Nam, và nhà họ Mạc, sau khi tiến hành bàn bạc khẩn cấp, mọi người mới nghĩ tới đứa bé trong bụng cô đã hơn chín tháng, Mẫn Lạp dứt khoát đề nghị lập tức tiến hành sinh mổ, mọi người ai cũng đồng ý.

Vì canh giữ ở bên người của Mạc Yên, Tần Thiên Nham đã xin ông nội, rồi lần lượt cầu xin nhà họ Nam và nhà họ Mạc, rốt cuộc thấy anh dù sao cũng là ba ruột của đứa bé, cuối cùng đồng ý cho anh đến ngồi dưới đất ở trước cửa phòng sinh.

Nhưng điều khiến cho Tần Thiên Nham vui vẻ và kích động là trước khi Mạc Yên được đẩy vào phòng mổ, cô nhìn thấy anh nhưng cũng không nói gì, biểu hiện ngầm đồng ý cho anh ở lại.

Cái này đối với anh mà nói đã cực kỳ thoả mãn rồi, cũng đại biểu thiện cảm mà Mạc Yên đối với anh đã có chút tiến triển.

Chỉ cần anh tiếp tục cố gắng, anh tin anh nhất định có thể khiến cho Mạc Yên hồi tâm chuyển ý. Tần Thiên Nham hưng phấn nhưng trong lòng lại im lặng vì mình mà cố gắng, đồng thời càng không ngừng cầu xin ông trời, cầu ông phù hộ cho vợ con anh bình an vô sự!

Trong phòng sinh, lúc này một đoàn bác sĩ có đẳng cấp quốc tế và dụng cụ chất lượng y tế tốt nhất, Mẫn Lạp dẫn đầu mổ giữa bụng ra, vừa khẩn trương bắt tay vào làm phẩu thuật.

Vừa mở ra phần bụng, liền nhìn thấy đầu của đứa bé, thì chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, "Huyết áp của người bệnh giảm rất thấp!"

Mồ hôi lạnh của Mẫn Lạp nhiễm ra một tầng, nhưng vẫn bình tình như cũ mà chỉ huy, "Trước tiên tôi sẽ lấy đứa bé ra, các người chuẩn bị cấp cứu ngay lập tức."

"Dạ!"

Khi đứa bé vừa mới lấy ra, thì lại có một tiếng thét kinh hãi vang lên, "Người bệnh biểu hiện có triệu chứng lên cơn sốc."

Thực ra trong quá trình mổ cũng không có dài, nhưng Mẫn Lạp thật không ngờ, Mạc Yên đối với thuốc tê lại có phản ứng lớn như vậy, vậy mà trái tim đang đập bổng tiến vào trạng thái ngừng vì triệu chứng lên cơn sốc. Việc này đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của anh, thật sự làm cho bác sĩ mổ chính là Mẫn Lạp doạ đến hồn bay phách tán.

Nếu như Mạc Yên cứ như vậy mà ra đi, làm sao anh lại có thể phụ sự phó thác mà A Đông đã giao Mạc Yên lại cho anh chứ?

May mà cho dù tim Mẫn Lạp có đập loạn thì càng nguy cấp anh lại càng bình tĩnh, chỉ huy từng bước làm cấp cứu, thật sự đã cứu được Mạc Yên trở về.

Đương nhiên Mạc Yên không hề biết chính mình đã dạo vài vòng ở trước cửa quỷ môn quan, lại càng không biết chính mình đã trải qua mấy kiếp chết. Chẳng qua cô chỉ cảm giác được mình vào một giây phút đó hồn phách đều đã sắp rời đi.

Cô phập phềnh trên không trung, nhìn Mẫn Lạp lòng nóng như lửa đốt giày vò cô. Sắc mặt của Mẫn Lạp đều sợ tới mức trắng bệch, mồ hôi ở trên trán lại càng không ngừng chảy ra, đều đã làm ẩm ướt lông mi dày của anh, thật sự rất đáng thương.

Thực ra Mạc Yên cảm giác được cứ như vậy mà ra đi thì cũng không sai.

Mà khi cô vừa thấy bên trong hộp giữ nhiệt ở bên cạnh đặt con trai bảo bối da thịt đỏ hồng, thì tim cô mềm thành nước. Đột nhiên cô sợ chính mình cứ hồn bay phách tán như vậy, rốt cuộc lại không quay trở về được.

Cô bắt đầu đẩy mình nhập vào thân thể mình, cho đến khi cô cảm giác mình đã trở lại với thân thể, lúc này cô mới an tâm ngủ mê man.

Bây giờ sinh con tuy rằng cũng trải qua kinh sợ và nguy hiểm, nhưng cuối cùng mẹ con cũng bình an trải qua trận nguy hiểm này. Nhưng việc này cũng làm cho thân thể vốn yếu ớt của Mạc Yên càng trở nên yếu hơn.

Cô phải nằm trên giường bệnh vẻn vẹn tròn một tháng, mới xem như có chút tốt lên.

Trong khoảng thời gian này, không thể không nói, biểu hiện của Tần Thiên Nham thật sự biết méo biết tròn, làm cho người ta thấy phải cảm động.

Mỗi ngày anh đều chăm sóc ở bên người của Mạc Yên, vì cô đưa cơm, giúp cô tắm, lại giúp cho con mình uống sữa, thay tã. Thời gian lúc bắt đầu anh rất mệt, liền kê cái giường ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi.

Sau này Mạc Yên xuất viện liền trở về nhà họ Nam tĩnh dưỡng.

Mặc kệ là chuyện của Mạc Yên, hoặc là chuyện của đứa nhỏ, anh đều làm lấy tất cả, hoàn toàn không để cho người khác nhúng tay vào.

Mỗi ngày anh đều làm cơm đầy dinh dưỡng và ngon miệng cho Mạc Yên, chăm sóc Mạc Yên cẩn thận từng li từng tí.

Tần Thiên Nham đánh không đánh trả, mắng không trả lời lại, làm cho Mạc Yên cực kỳ bất đắc dĩ.

Dù sao Tần Thiên Nham cũng muốn vậy, mặc kệ Mạc Yên đối với anh như thế nào, anh đều cười tươi với cô. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, có thể nhìn con trai của bọn họ, Tần Thiên Nham anh đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.

Ban đầu Mạc Yên từ kháng cự, thờ ơ anh, cho đến sau này Tần Thiên Nham làm cảm động mọi người ở bên cạnh cô, một đám tất cả đều nói giúp anh, cô chỉ có thể im lặng chấp nhận anh chăm sóc, nhưng mặt cô vẫn lạnh, bất quá cũng đã vượt qua hàng rào ở trong lòng.

Tên của con trai nghe nói là do ông cụ Tần đặt, tên là Húc Dương.

Theo như Mạc Vấn gọi điện nói thì ông cụ Tần lấy tên này ngụ ý là hi vọng tương lai của đứa nhỏ này sẽ như ánh mặt trời từ từ dâng lên, nhưng ông lại càng hi vọng Mạc Yên và Tần Thiên Nham có thể phá tan sương mù, cuộc sống sẽ sáng lạn như ánh mặt trời.

Ông cụ Tần thật sự có thể nói là đã rất nhọc lòng rồi.

Nhưng khi kèm thêm họ của đứa nhỏ, Mạc Yên lại kiên quyết không chịu để đứa nhỏ mang họ Tần.

Lý do của cô cũng rất thích hợp, bây giờ cô tên là Nam Yên, cùng với Tần Thiên Nham từ đầu đến cuối không có bất cứ quan hệ gì, vậy con của cô làm sao có thể mang họ Tần chứ?

Tần Thiên Nham thấy Mạc Yên rất kiên trì và bướng bỉnh, đành phải dùng kế hoãn binh, tạm thời không nói đến vấn đề hộ tịch và về nước của đứa nhỏ nữa. Nghĩ cứ chiều theo tính tình của cô trước, chờ về sau tìm cơ hội sẽ nói lại.

Cứ như vậy, chớp mắt đứa nhỏ đã được ba tháng.

Mạc Yên nhìn người kia ôm con trai không chịu buông tay, chỉ ở nơi đó cùng với con trai mắt to trừng mắt nhỏ, người đàn ông này lại trừng rất kinh khủng, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt không nói nên lời.

"Tần Thiên Nham, bây giờ anh không cần đi làm sao?"

Tần Thiên Nham ngẩn đầu, cười với cô, "Chức vị của anh trong quân đội đã được bỏ, bây giờ anh không làm quan toàn thân đều nhẹ cả. Về phần công ty, có Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh quản lý, không có việc gì cả. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là phải hầu hạ thật tốt cho em và con trai. Đúng không hả con trai?"

Tần Thiên Nham nói xong nhìn vẻ mặt béo mập của con trai, một đôi mắt đen như quả nho ở nơi đó xoay xoay vòng vòng, đùa đến anh nhịn không được hung hăng hôn một cái, cười đến mặt mày càng cong lên, hạnh phúc toàn thân không thể che hết, làm cho Mạc Yên muốn đâm anh vài cái.

Cô sinh con trai cũng không phải vì để làm cho anh vui.

"Tần Thiên Nham, đưa con trai cho tôi ôm!"

Tần Thiên Nham lập tức nói, "Được thôi! Con trai, mẹ nhớ con rồi, mau qua cho mẹ hôn nào."

Đối mặt với dạng vô lại như Tần Thiên Nham, Mạc Yên chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.

Nhưng Tần Thiên Nham nhìn thấy vợ trắng nõn ôn nhu của mình, trong lòng lại rất thoả mãn.

Anh cảm thấy chỉ cần Mạc Yên cho anh ở bên cạnh, thì cho dù Mạc Yên để anh chịu đựng mấy năm, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Không! Không nói mấy năm, phải nói là cả đời, cho dù phải làm thê nô, anh cũng rất vui lòng.

Chẳng qua có đôi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Mạc Yên, trong lòng anh lại nhịn không được mà có chút chán nản. Phải đợi bao lâu thì cô gái nhỏ của anh mới tha thứ cho anh đây?

Đang nghĩ ngợi, thì anh lại nghe Mạc Yên ở nơi đó nói, "Tần Thiên Nham, có phải anh cũng nên trở về hay không? Nhà của anh ở thủ đô, chứ không phải là ở Luân Đôn."

Nghe thấy Mạc Yên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, tim của Tần Thiên Nham cũng đều vỡ ra.

"Yên nhi, anh biết em không muốn thấy anh, nhưng chẳng lẽ đến quyền lợi ở lại bên con trai anh cũng không có sao?"

Mạc Yên thấy vành mắt anh cũng đã đỏ lên, trong lòng cũng không thể nhẫn tâm, cúi đầu lầm bầm, "Anh đây là muốn giả ngốc sao, anh cũng đã ở lại đây ba bốn tháng rồi. Nếu ngốc tiếp, ba mẹ anh vì anh bất hiếu mà trách tội tôi rồi."

Tai Tần Thiên Nham rất thính, nghe được lời cô vừa nói, mắt lập tức sáng lên, "Không có đâu, anh đã xin phép về việc này rồi, ba mẹ anh đã nói anh nhất định phải chăm sóc em và con trai cho thật tốt. Ngay cả ông nội cũng đã lên tiếng, nếu anh không mang cháu dâu nhỏ và cháu cố về cho ông, ông sẽ không cho anh bước vào cửa."

Mới đầu Mạc Yên bất quá cũng chỉ cho rằng anh nói cho có vậy thôi, nên cũng không để ý anh.

Nào biết ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của ông cụ Tần, sau khi chào hỏi thì câu đầu tiên nói là, "Tiểu Yên nhi, ông nội đã lâu rồi không có gặp con, chừng nào con có thời gian rãnh đến thăm ông nội đây?"

"Ông nội Tần, có cơ hội con nhất định trở về thăm ông."

Ông cụ Tần thở dài một tiếng, "Con bé này, nghe một chút, lâu không gặp mà nói chuyện xa cách và qua loa như vậy. Ài, ông nội cũng đã già rồi, gặp các người cũng không còn bao lâu nữa đâu!"

Nghe được lời nói của ông cụ Tần, Mạc Yên không khỏi nghĩ tới Nam Bá Đông, không biết anh ở dưới đó có cô đơn hiu quạnh hay không? Có phải đã uống canh Mạnh Bà rồi đã đi đầu thai hay không?"

Cô thật sự hi vọng, đời sau của Nam Bá Đông, có thể có một người phụ nữ yêu thương anh, cho anh một gia đình hạnh phúc và ấm áp.

Cô nhớ đi nhớ lại liền thất thần rồi.

"Này Mạc Yên, Mạc Yên, làm sao lại không nói chuyện? Có phải ghét ông nội dài dòng quá hay không?"

Nghe được đầu bên kia có tiếng gọi vội vàng, Mạc Yên liền thu lại cảm xúc buồn bã của mình, cố gắng làm cho giọng nói vui vẻ lên, "Ông nội, con nói thật đấy, hiện tại đứa nhỏ vẫn còn quá nhỏ, chờ Tiểu Dương lớn hơn chút nữa, con sẽ trở về thăm ông có được chưa?"

Ông cụ Tần tươi cười rạng rỡ, "Được được được, ông sẽ ở đây chờ các con trở về! Ài, ông đã xem tấm ảnh của tiểu bảo bối rồi, thật là muốn ôm một cái, hôn một cái nha. Các con phải trở về nhanh một chút, đừng để ông già này chờ quá lâu."

Năm đó ông cụ Tần cũng cực kỳ yêu thương cô, bây giờ lại nghe trong lời nói

Của ông có chút tha thiết quấn quýt lấy mình, lại mang theo một chút mùi vị vô lại làm nũng. Mạc Yên không nhịn được nhẹ nhành vểnh môi, “Được ạ, ông nội chờ Tiểu Dương qua sáu tháng, con sẽ dẫn bé về nước một chuyến có được không?”

“Vậy thì cứ như vậy đi!”

“Được ạ ông nội, tạm biệt!”

Ông cụ Tần thỏa mãn cúp điện thoại, Lương Mộc Lan ngồi ở một bên lập tức khẩn trương hỏi, “Ba, sao rồi? Yên nhi nói như thế nào?”

Tần Kiến Quốc ở một bên cũng duỗi thẳng cổ, chờ ông cụ trả lời.

Cháu trai đều đã sinh mấy tháng rồi, mà bọn họ cũng chỉ có thể nhìn hình ở tr điện thoại mà thôi. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến đứa nhỏ da trắng nõn nà này, tr đầu của bọn họ liền một mảnh hừng hực, hận không thể lập tức vọt tới Luân Đôn, cướp đứa nhỏ về ôm một cái.

Ông cụ Tần liếc bọn họ một cái rồi than khé, “Nói chờ đứa nhỏ qua sáu tháng thì sẽ ôm bé về đây một chuyến.”

Trên mặt Lương Mộc Lan hiện lên một tia thất vọng, “Chẳng lẽ yên nhi còn chưa chịu tha thứ cho Thiên Nham sao? Thiên Nham vì con bé, ngay cả tôi là mẹ nó mà trước đó có ý kiến với con bé, nó cũng chỉnh tôi. Thiên Nham vì con bé làm nhiều như vậy, tại sao con bé vẫn không thấy cảm kích chứ?”

Ông cụ Tần quát mạnh một tiếng, “Cô câm miệng lại cho tôi đi! Cô cho rằng hố gì cũng có thể dễ dàng vượt qua sao? Về sau cô an phận một chút cho tôi, đừng có mù quáng. Thiên Nham nó biết phải làm gì, tôi tin nó, một ngày nào đó nó nhất định sẽ mang được Mạc Yên và đứa nhỏ về.”

Bị ông cụ Tần quát một tiếng, Lương Mộc Lan cũng không dám lên tiếng nữa.

Nói thật trước đó bà chưa từng nghĩ tới, con trai của bà có năng lực lớn như vậy, thế mà có thể làm cả thủ đô này chấn động một phen.

Bây giờ sự kiện của lý băng dẫn đến đấu tranh, kết quả cuối cùng chẳng những Thủ trưởng Nhất Hào bị ăn thiệt thòi, lại còn làm cho vô số cán bộ ở tr thủ đô, khi nghe đến ba chữ tần Thiên Nham thì sợ như sợ cọp.

Mà sau khi bà bị chỉ định được điều tra rõ, nhưng lại không có cơ hội trở lại chức vụ như ban đầu.

Tuổi bà thì cũng lớn rồi, nên cứ như vậy mà bị hạ chức luôn!

Trải qua hỏi thăm sau đó bà mới biết được, bà bị hạ chức thì ra là do con của bà làm. Tần Thiên Nham thế mà lại chạy lên tới tận chỗ cấp trên nói tuổi mẹ anh đã lớn, nên cần phải về hưu, nên cần phải ở nhà vui chơi cùng con cháu. Anh không muốn bà già rồi mà còn phải làm việc cực nhọc.

Lời này người khác nghe xong thì cảm thấy đứa con trai này rất hiếu thảo.

Nhưng Lương Mộc Lan lại biết, con trai đây là đang muốn đả kích bà.

Đến lúc này, Lương Mộc Lan mới biết được, con trai của mình thậm chí có năng lực lớn như vây, vậy mà lại có thể chỉ huy viên chức so với bà còn cao hơn, nghe theo anh mà làm việc.

Mà điều khiến bà cảm thấy đau lòng nhất chính là, con trai vì Mạc Yên thật sự có thể nói là hoàn toàn bị ma nhập.

Nhưng bà là mẹ ruột cảu anh nhà, bà vì anh không tiếc đi tạo lập mối quan hệ với thủ trưởng lý. Mặc dù bà đã đánh giá sai năng lực của anh, nhưng bà làm như vậy không phải vì muốn anh tốt hơn sao?

Nhưng anh đã làm gì chứ?

Chẳng những mượn cơ hội hung hăng đả kích dòng họ nhà họ Lý, thậm chí ngay cả bà là mẹ anh mà cũng phải bị chịu tội liên quan, anh cũng quá nhẫn tâm, cũng quá tàn nhẫn rồi.

Thật đúng là có vợ thì quên luôn mẹ!

Lương Mộc Lan có một khoảng thời gian dài mà vẫn chưa hồi phục sau trận đả kích đó.

Mãi cho đến khi Mạc Yên sinh đứa nhỏ, biết được đứa nhỏ là cháu trai nhà mình cũng biết được Mạc Yên và Nam Bá Đông chưa từng có quan hệ, cô vẫn như trước thuần khiết và tr sạch. Lương Mộc Lan cũng bắt đầu phải tỉnh lại hành động của chính mình.

Bà nhớ tới trước kia đối với Mạc Yên có đủ loại cái nhìn không tốt, tr lòng cũng tự nhiên sinh ra một tia hổ thẹn. cảm thấy lòng dạ mình thật sự quá nhỏ và xấu xa, tr lòng cũng có ý tứ muốn cùng Mạc Yên xin lỗi.

Nhưng Mạc Yên vậy mà không chịu quay về!

Lương Mộc Lan đối với con trai vẫn luôn rất tin tưởng, bà vốn tưởng rằng con trai vì Mạc Yên mà làm nhiều như vậy, vì cô không tiếc đem hết tòa lực, tha toàn bộ quan chức lớn nhỏ ở thủ đô này vào cuộc.

Ngay cả người ở tr thủ đô đùa giỡn cúng nói tần Thiên Nham thật đúng là giận đỏ cả mặt vì người đẹp.

Bà nghĩ nếu Mạc Yên bằng lòng vì con trai mình mà sinh đứa nhỏ, vậy dỗ một chút thì sẽ trở về.

Nhưng bà đâu nghĩ tới, như Mạc Yên dịu hiền vậy mà cũng bướng bỉnh như vậy. Thiên Nham cũng đã qua đó mấy tháng rồi vậy mà Mạc Yên vẫn chưa hồi tâm chuyển ý.

Phải chờ đứa nhỏ qua sáu tháng, vậy thì cũng phải chờ mấy tháng nữa rồi! Bà thật sự cảm thấy sống một ngày mà như một năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.