Quân Hôn Độc Ái

Chương 84: Chương 84: Xinh đẹp và dịu dàng chỉ dành cho em




Nam Bá Đông thấy vẻ mặt Mạc Yên tức giận, biểu hiện rõ là không muốn nói về cái này, anh cũng thông minh đành ngậm miệng lại không nói gì nữa. Dù sao những chuyện này về sau anh cũng đã bắt đầu sắp xếp rồi, chờ đến ngày nào đó anh mất đi, sẽ tự nhiên có người tới tìm cô và Nam Tinh tiếp nhận tất cả tài sản của anh.

Nếu như hiện tại cô không muốn nói, anh cũng không muốn làm khó cô.

Anh cười yếu ớt chuyển đề tài, "Yên nhi, đợi đến lúc làm xong chuyện ở Nam Cương rồi, chúng tôi sẽ đi vòng quanh thế giới có được không?"

"Được! Mặc kệ anh muốn đi nơi nào, em cũng sẽ đi theo anh!" Mạc Yên cảm thấy không khí có phần rét lạnh đang ngấm vào người, nhẹ vươn tay ôm lấy anh, vùi mặt vào trước ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng, chẳng qua chỉ là không muốn anh thấy sự bi thương trên mặt cô.

Nam Bá Đông làm sao có thể không cảm giác ra được cảm xúc tiêu cực của cô, nhưng cái gì anh cũng không nói, chẳng qua chỉ lẳng lặng ôm lấy cô, vừa ôn nhu vỗ về đầu cô, vừa ôn nhu hỏi, "Em có muốn đi nơi nào hay không?"

Máy bay bay trên độ cao ban vạn thước Anh*, nhưng bọn họ lại có thể ôm nhau như vậy.

*thước Anh là đơn vị đo độ cao của Anh và Mỹ, 1 thước Anh = 0.3048 mét, vậy ba vạn sẽ bằng 9,144 mét.

Vào giờ phút này, Nam Bá Đông cảm giác cho dù bây giờ anh có chết đi, chỉ cần có thể chết ở trong lòng cô, anh cũng có thể mỉm cười hạnh phúc mà ra đi.

Trên đường đi Nam Cương nhìn có vẻ xa xôi, nhưng thực ra thì rất ngắn, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.

Khi máy bay tới Nam Cương, thì màn đêm cũng đã buông xuống.

Bọn họ vừa đi xuống máy bay, thì thấy Đoàn Kiều Thành một lần nữa, giống như lần trước, vẫn mang theo phần lớn anh em trong hội tới đón máy bay.

Khi Đoàn Kiều Thành nhìn thấy Nam Bá Đông ngồi trên xe lăn, tim anh hung hăng rút tới đau đớn một chút, có chút bi thương, làm cho anh có cảm giác thê lương của anh hùng mạt lộ*.

*anh hùng mạt lộ có nghĩa là anh hùng đã hết thời.

Đoàn Kiều Thành dằn xuống cảm giác khác thường ở trong lòng, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì nụ cười sảng khoái ngày thường, "Anh Đông, mời bên này!"

Khi nhìn thấy Mạc Yên đang phụ giúp Nam Bá Đông, ánh mắt của Đoàn Kiều Thành như sáng lên, cô vẫn đẹp như vậy, vẫn đơn giản với áo khoác ngoài vàng nhạt, đơn giản bao bọc thân thể mềm mại yểu điệu và tinh tế của cô, nhưng khuôn mặt thì lại có chút mệt mỏi, làm cho người ta đặc biệt đau lòng và yêu thương.

"Để tôi!" Anh đoạt lấy công việc đẩy xe lăn của Mạc Yên, cười ôn nhu với cô, "Yên nhi, mới vài ngày không gặp mà sao em lại gầy như vậy!"

Mạc Yên mang theo chút không hiểu gì cả liếc nhìn Đoàn Kiều Thành, khi nào thì cô và người đàn ông này trở nên thân thiết như vậy, vậy mà còn kêu cô là Yên nhi nữa chứ? Rồi còn sự quan tâm của anh ta nữa chứ?

Nam Bá Đông vẫn luôn luôn cố không cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô giờ lại chỉ ẩn dấu một tia dị nghị, cô liền gật đầu với Đoàn Kiều Thành, "Đoàn tiên sinh, chúng tôi lại tới quấy rầy anh rồi!"

Nam Bá Đông vẫn không nói gì lúc này lại lên tiếng, đúng là nói chuyện vì Đoàn Kiều Thành, "Yên nhi, A Thành là anh em tốt của anh, nếu ở chỗ này mà anh có xảy ra chuyện gì thì cũng có A Thành thay anh chăm sóc tốt cho em."

Giữa con ngươi của Đoàn Kiều Thành hiện lên một tia cảm ơn, có những lời này của anh Đông, so với lời anh nói càng có tác dụng hơn gấp ngàn lần, tin rằng độ tín nhiệm của Mạc Yên đối với anh cũng gia tăng lên.

Quả nhiên ánh mắt nhìn anh của Mạc Yên đã ít đi một tia đề phòng, có hơn một tia dịu dàng, khoé môi treo lên một nụ cười yếu ớt làm lòng người mềm mại, "Vậy thì làm phiền anh Đoàn rồi."

Đoàn Kiều Thành ngửi thấy ám hương ẩn ẩn của người bên cạnh, anh thật muốn ôm cô vào lòng nha!

Nhưng bây giờ thực sự chưa phải lúc, anh không thể bứt dây động rừng, phải kiềm lại suy nghĩ ở trong lòng, chờ từ từ chiếm được một vị trí ở trong lòng cô, chỉ cần có tâm chỉ cần có duyên phận, anh tin rằng anh sẽ có cơ hội.

Đoàn Kiều Thành chỉ cười với cô chứ chưa từng nói nhiều lời, nhưng ngược lại làm cho Mạc Yên sinh ra nhiều thiện cảm hơn, cảm thấy người đàn ông này xem ra cũng được, liếc nhìn anh, trong lòng âm thầm cũng cảm thấy kỳ lạ. Toàn thân Đoàn Kiều Thành đều có khí chất cương nghị, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một cổ thận trọng đặc biệt của người làm lính, càng nhìn lại càng thấy anh có một cổ mùi vị của người làm lính.

Lên xe, Mạc Yên vẫn nhịn không được hỏi anh một tiếng, "Anh Đoàn, trước kia anh đã từng đi lính sao?"

Đoàn Kiều Thành nhìn cô, nhíu mày nhẹ cười, "Làm sao em biết?"

Khoé môi của Mạc Yên cong lên, "Tôi đoán."

Đoàn Kiều Thành đang lo không tìm được đề tài nói chuyện với cô, lúc này có câu hỏi mở đầu của cô, anh lại như cây đậu lộn ngược đem chuyện mình tham gia quân đội như thế nào, làm sao tiến vào bộ đội đặc chủng, rồi lại còn vượt biên đối kháng với trùm buôn ma tuý Nhật như thế nào, tất cả đều nói qua một lần.

Mãi cho đến khi nói tới cuối cùng mình vì nguyên nhân của gia đình mà phải giải ngũ, trong lời nói của anh có điểm tiếc nuối, và trên mặt cũng mang theo một chút hoài niệm, lại làm cho Mạc Yên phải giật mình.

Cô thật sự muốn hỏi, anh đã từng đi lính, và anh cũng đã từng chiến đấu với bọn buôn ma tuý, vậy tại sao hôm nay lại cùng ở chung một chỗ với trùm buôn ma tuý là Nam Bá Đông, lại còn xưng anh gọi em thân thiết như vậy?

Nhưng khi nghĩ lại thì bỗng ngưng cười, kỳ thật chính cô và Đoàn Kiều Thành không phải cũng giống nhau đấy sao?

Cô sinh ra trong một gia đình quân nhân, lớn lên ở trong đại viện của quân khu, cũng coi như là con cháu xuất thân trong gia đình quân nhân, nhưng bây giờ không phải cô cũng đang ở cùng một chỗ với trùm buôn ma tuý Nam Bá Đông sao, lại còn là anh ruột cùng cha khác mẹ nữa chứ.

Nhưng mà có ai có thể nói cho cô biết là cô đang làm đúng hay sai hay không?

Cô không phải là ai to lớn, cô chỉ có thể khống chế nỗi hành động của mình, chứ không thể khống chế nỗi tư tưởng và hành động của người khác.

Trên thế giới này vốn không hề đơn giản chỉ có trắng và đen, giữa thế giới màu trắng vẫn có chỗ cho tham quan, giống như Nam Bá Đông lẫn lộn giữa những người trong hắc đạo vậy, ngược lại là người rất coi trọng nghĩa khí, cùng với người khác vào sinh ra tử.

Bọn họ trực tiếp, bọn họ luôn thành thật bày tỏ quan điểm và mục đích của mình, sau đó sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt được.

Có nhiều lúc hắc đạo và bạch đạo chẳng qua chỉ là sự lựa chọn khác biệt về cách sống mà thôi.

Ở trong lòng cô chỉ có hai loại người, một loại là người tốt với mình, một loại khác là người xa lạ.

Mạc Yên cô không phải là thánh mẫu, cũng sẽ không cố gắng đi kết giao với những thứ bạn hai mặt, nhưng chỉ cần người đối tốt với cô, cho dù là loại người nào cô cũng sẽ đối tốt với người đó.

Như cô và Nam Bá Đông, làm sao cô có thể nghĩ đến một ngày nào đó lại sống nương tựa vào nhau với anh ấy chứ?

Như cô và Tần Thiên Nham vậy, làm sao cô có thể dự đoán được sẽ có một ngày bọn họ sẽ biến thành kẻ thù vì tình yêu chứ?

Việc đời luôn luôn khó lường, không chừng vào một lúc nào đó, vận mệnh liền cho bạn một cú đánh bất ngờ, làm cho vận mệnh của bạn càng không ngừng chìm nỗi trong biển, khi càng không ngừng vùng vẫy, bạn sẽ càng cảm thấy vận mệnh lên xuống mang đến nỗi sợ hãi và bất an, một lần không cẩn thận có lẽ bạn sẽ không chịu nỗi, vận mệnh sẽ chôn vùi bạn vào đại dương, vĩnh viễn không thể trở mình.

Vào một ngày nào đó, bạn có thể làm đến nơi đến chốn mà giẫm lên bờ, thì bạn mới có thể xem như là yên tâm.

Trong lúc đầu óc đang ngẩn ngơ, nghe được Đoàn Kiều Thành nói một tiếng, "Anh Đông, Yên nhi, đã đến rồi!"

Lúc xuống xe, Đoàn Kiều Thành vừa ở một bên di chuyển xe lăn của Nam Bá Đông, và ở một bên giải thích nói, "Hôm nay đã trễ lắm rồi, đi Tộc Nạp Tây giờ cũng không được tốt, trước hết cứ ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi qua đó."

Mạc Yên nâng mắt nhìn vào khách sạn được trang trí rất nguy nga lộng lẫy này, đoán rằng Đoàn Kiều Thành đã thông báo cho người trước đó rồi, thậm chí bốn phía đều có không ít cảnh sát và cảnh sát chìm được bố trí canh phòng, ngăn toàn bộ xe cộ và những người không liên quan bước vào khu vực này.

Mặc dù có chút khoa trương nhưng nghĩ đến vụ ám sát lần trước, trong lòng Mạc Yên liền trở lại bình thường, ngược lại càng cảm ơn Đoàn Kiều Thành đã đặc biệt quan tâm và chăm sóc bọn họ như vậy.

Trên đường tới đây trạng thái tinh thần của Nam Bá Đông cũng không được tốt, lúc ở trên đường thì anh đã có bộ dáng buồn ngủ, làm cho Mạc Yên cực kỳ lo lắng.

Vừa đến khách sạn đã an bài tốt xong, Mạc Yên liền nhanh chóng để Mẫn Lạp kiểm tra cho Nam Bá Đông.

Sau khi Mẫn Lạp kiểm tra xong, nhiều lần bảo đảm với cô rằng Nam Bá Đông không có việc gì, lúc này Mạc Yên mới xem như có thể thở dài một hơi.

Dưới sự chăm sóc của Đoàn Kiều Thành, anh đưa cơm vào tận phòng, hơn nữa cùng bọn họ dùng xong rồi mới đi.

Trong phòng tổng cộng có hai phòng ngủ, Mạc Yên chăm sóc tốt cho Nam Bá Đông đi ngủ, rồi cũng để Mẫn Lạp đi nghỉ ngơi, chính mình lại nằm ở bên cạnh của Nam Bá Đông, không biết từ lúc nào cô cũng tiến vào giấc ngủ luôn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại thấy mình đang uốn cong ở trong lòng của Nam Bá Đông.

Mặc dù biết rõ bọn họ là hai anh em, nhưng anh em ở cùng một chỗ ôm ngủ như vậy có cảm giác có chút kỳ quái, nhưng tới cùng vẫn chưa làm ra chuyện khác, hơn nữa Nam Bá Đông lại là người bệnh, là một người đáng thương.

Trước sống chết của anh, Mạc Yên cảm thấy nếu mình quá so đo những quan điểm thế đời này, ngược lại sẽ có lỗi với lòng tốt của anh đối với mình.

Hiện tại bên người anh ngoại trừ cô ra, thì không có một người thân nào khác, anh muốn hấp thụ một chút ấm áp từ cô, vậy nên cô cho anh là một chuyện tốt.

Chỉ cần trong những ngày cuối đời này, anh có thể sống được hài lòng, vui vẻ, và hạnh phúc là tốt rồi!

Mạc Yên thật sự hi vọng, hi vọng ngày mai đi tới Tộc Nạp Tây sẽ xuất hiện một kỳ tích! Một kỳ tích làm cho Nam Bá Đông khỏe mạnh trở lại.

Một đêm qua đi, bình an vô sự.

Sáng sớm hôm sau, Đoàn Kiều Thành mang theo bữa sáng nóng hầm hập tới gõ cửa, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Đoàn Kiều Thành, Mạc Yên cảm thấy tim mình cũng vui lên.

“A Thành, vào đi!” Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vì Nam Bá Đông ngầm đồng ý và Đoàn Kiều Thành kiên trì, Mạc Yên cũng sửa miệng kêu anh là A Thành.

Sau một đêm được nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Nam Bá Đông rõ ràng tốt hơn nhiều, nhìn thấy Đoàn Kiều Thành liền trêu ghẹo, “Cậu, thằng nhóc này, hôm nay mặc sang trọng như vậy để làm gì đấy?”

Đoàn Kiều Thành nhún vai, cũng cười nói, “Nơi này không phải có một người đẹp sao? Nếu như em quá xấu, không phải là không biết ngượng khi phải đứng chung một chỗ với trai xinh gái đẹp là hai người sao?”

“Được rồi, mau ngồi đi, ăn mau rồi còn xuất phát!” Nói xong mấy câu, Nam Bá Đông lại che miệng ho khan vài tiếng. Mạc Yên vội đưa cho anh một ly nước.

Nhìn bộ dáng hiện tại của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên âm thầm cảm thán, thật sự binh bại như núi ngã, bệnh đến như kéo tơ, như Nam Bá Đông là một người đàn ông cứng rắn như thép, nhưng khi gặp cảnh ngộ ma bệnh tới hành hạ, thì cũng yếu ớt và bất lực như người thường.

Mặc dù yếu ớt và bất lực của anh không biểu hiện rõ rệt, nhưng Mạc Yên cũng có thể ngẫu nhiên cảm giác được tim anh đập loạn và đau buồn.

Bắt đầu từ hôm qua, cô liền phát hiện, Nam Bá Đông thường nhìn cô, nhìn đến thất thần.

Anh như vậy không hiểu sao mang đến cho Mạc Yên một loại cảm giác rất lo sợ.

Có đôi khi nhìn anh, cảm giác anh như mây ở chân trời, lúc ẩn lúc hiện, như chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua, anh sẽ tan biến không thấy nữa.

Trong lòng Mạc Yên có một loại lo sợ và sợ hãi trước nay chưa từng có.

Vì sớm đuổi đi mây mù ở trong lòng mình, vừa ăn hết bữa sáng, Mạc Yên liền để cho Đoàn Kiều Thành chuẩn bị xuất phát, đi Tộc Nạp Tây để giải cổ độc cho Nam Bá Đông trước.

Lúc này Mạc Yên vẫn không hề nghĩ tới, mục đích đến lần này của Nam Bá Đông là không phải là vì anh.

Mà là… để giải Phệ Tâm Cổ ở trên người Mạc Yên!

Nếu không phải vì Mạc Yên, anh làm sao lại có thể cam chịu để Lam Khảm Khảm sai khiến chứ?

Anh đối với người khác ngoan độc, đối với chính mình ác hơn, mạng của anh, cho tới bây giờ anh cũng chưa hề để tâm, huống chi cũng đã tới con đường cuối cùng của sinh mệnh rồi. Nếu như đổi lại bình thường, ai dám uy hiếp anh, anh thà chết cũng nhất định sẽ giết hết cả nhà của hắn ta.

Nếu như không phải vì Mạc Yên, làm sao anh lại chịu bỏ ra sức người và sức của lớn như vậy để tiêu diệt cả hắc bang đã hoành hành nhiều năm ở Thái Lan chứ?

Cũng là vì báo thù rửa hận cho Lam Phượng Phượng kia để đổi lại một cơ hội cứu Mạc Yên.

Cho dù anh có làm ra trăm ngàn lần tội nghiệt, cho dù muốn anh chết cả ngàn vạn lần, anh cũng phải bảo vệ cho Yên nhi của anh được bình an suốt cả cuộc đời!

Đường đi tới Tộc Nạp Tây vẫn khúc khuỷ và gập gềnh như vậy.

Xe ô tô chạy ước chừng khoảng một tiếng, cuối cùng bọn họ cũng đã tới chân núi của Tộc Nạp Tây.

Mọi người lại hao phí một chút sức lực đi đến trước cổng Tộc Nạp Tây, mới phát hiện Lam Khảm Khảm và Lam Thiên Long đã dẫn đầu không ít người của tộc đứng trước cổng chào đón.

Khi Lam Khảm Khảm thật sự nhìn thấy Nam Bá Đông được người dùng kiệu mềm nâng lên núi, con ngươi của bà xẹt qua một tia áy náy.

Bây giờ bởi vì tới đây để giải quyết vấn đề, nên hai bên cũng không tỏ ra quá mức khách khí.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Nam Bá Đông liền trực tiếp đưa bản báo cáo điều tra nguyên nhân cái chết của Lam Phượng Phượng cho Lam Khảm Khảm.

Sau khi Lam Khảm Khảm xem xong thì than nhẹ một tiếng, rồi đưa cho Lam Thiên Long xem.

Hoá ra năm đó Lam Phượng Phượng đối với Nam Bá Đông vì yêu mà sinh hận, trước khi Nam Bá Đông và Mạnh Thu rời đi, liền lén lút hạ Tuyệt Tình Cổ vào người của Nam Bá Đông. Sau đó xem mình là bông hoa kiêu ngạo của Tộc Nạp Tây, cô không cho phép chính mình nhớ mãi không quên anh. Dù sao cô cũng đã hạ Tuyệt Tình Cổ vào người của Nam Bá Đông nên hạnh phúc đời này của anh cũng như xong rồi.

Sau đó cô lại gặp một vị bạch mã hoàng tử hiền lành Thuyết Trung Văn ở Thái Lan, diện mạo của anh khôi ngô, phong nhã hài hước, có khiếu nói chuyện khiến người yêu thích và vui vẻ, vừa vặn sự thất tình của Lam Phượng Phượng liền chuyển toàn lực chú ý tới trên người của người đàn ông này, cùng anh ta tiến vào bể tình.

Nhưng cô lại thật không ngờ rằng, một tháng sau đó, người đàn ông này lại chơi chán cô.

Mà điều làm Lam Phượng Phượng càng không ngờ tới là sau khi người đàn ông này chơi chán cô, hắn ta không quăng cô đi, mà lại bán cô vào động Thiên Nhật Thái để tiếp khách.

Đến lúc này Lam Phượng Phượng mới biết được, hoá ra người đàn ông này chính là con trai của bang chủ Bang Hắc Đại ở Thái Lan.

Tâm như tro tàn, Lam Phượng Phượng không cam lòng chịu khuất phục, cô sử dụng toàn bộ cơ hội và thủ đoạn, rốt cuộc cũng trốn thoát ra được. Nhưng sau đó vẫn bị bọn họ bắt trở về như cũ, sau khi bị Nhiều người thay phiên làm nhục cô, cô không chịu nổi sự nhục nhã này, không còn mặt mũi nào về nước nên cô đã tự sát chết.

Sau khi Lam Khảm Khảm đọc xong bản báo cáo điều tra thì vẻ mặt đau lòng xám tro, Nam Bá Đông chỉ nhàn nhạt vẫy tay một cái, Đường Thạch ở phía sau liền đẩy tới Thời Bảo Luân Đôn.

Nam Bá Đông trầm giọng nói: “Thù của em bà, tôi đã giết toàn bộ hắc bang này, đó là giá mà họ phải trả, tôi đã báo được thù cho cô ấy, Lam phu nhân, có phải bà cũng nên thực hiện lời hứa của bà đối với tôi hay không?”

Lam Khảm Khảm gật đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nam Bá Đông vầ Mạc Yên nói, “Hai người các người đi theo tôi vao đây.”

Vẫn là gian phật đường trước kia, Lam Khảm Khảm để cho Mạc Yên ngồi ngay ngắn xong, đưa một viên thuốc dược hoàn để Mạc Yên nuốt vào, sau đó tìm miệng vết thương ở trên cổ tay cô.

Mạc Yên cảm giác trong thân thể mình như có côn trùng di chuyển, cái loại cảm giác khó chịu này làm cho cô khống thể khống chế mình mà muốn di chuyển thân thể, nhưng mà lại bị Lam Khảm Khảm vương tay gắt gao đè lại, làm cho cô không thể động đậy.

Dưới cổ tay cô chảy ra một thứ chất lỏng không rõ vào trong chén sứ, máu đỏ thắm từ cổ tay cũng không ngừng chảy ra, rồi những con côn trùng nho nhỏ đỏ như máu cũng chảy loạt vào trong chén sứ.

Vốn côn trùng máu đang tràn đầy sức sống, nhưn khi chạm vào chất lỏng kia thì trong nháy mắt giống như là ngủ đông, không chuyển động gì nữa.

Mạc Yên kinh hãi nhìn một màn này, nhìn khuông mặt luôn luôn lạnh nhạt của Lam Khảm Khảm vào giờ phút này như già đi vài tuổi, thì thào nói: “Hóa ra bà hạ cổ vào người tôi, vì sao bà lại làm như vậy?”

Lam Khảm Khảm nhìn thẳng vào Mạc Yên, thản nhiên nói: “thật xin lỗi! lúc đó tôi cho rằng Nam tiên sinh là hung thủ giết hại em trai tôi, tôi thì lại muốn biết nguyên nhân em mình chết, cho nên đã đắc tội với cô, mong cô tha thứ.”

Lam Khảm Khảm nói xong, liền quỳ xuống trước mắt Mạc Yên dập đầu đùng đùng ba cái.

Trong lòng Mạc Yên rất buồn bực, không thể bước lên cũng không muốn mất mặt, rồi lại không biết nên làm sao bây giờ với Lam Khảm Khảm?

Sau đó cô than nhẹ một tiếng, “Tôi tha thứ ch bà rồi! bà mau giúp anh tôi giải cổ độc đi.”

Lam Khảm Khảm không nói nữa, đi đến trước mặt của Nam Bá Đông kiểm tra trạng thái cổ độc ở trong cơ thể của anh trước, sau đó vẻ mặt bà nghiêm túc nhìn về phía Nam Bá Đông và Mạc Yên, “Tôi có chuyện này nên nói với hai người trước, tránh đến lúc xảy ra chuyện gì thì hai người lại trách tôi.”

Con ngươi sắc bén của Nam Bá Đông nhàn nhạt liếc bà một cái, “Bà nói đi!”

Lam Khảm khảm bị Nam Bá Đông nhìn chằm chằm nhưng không lùi bước, “Tôi nghĩ Nam tiên sinh cũng đã biết rõ về tình trạng thân thể của cậu ssax sắp dưỡng thành trạng thái của cổ vương (vua của trùng độc) rồi, nếu như cổ trùng này đuổi hoài không ra, thì vào một ngày nào đó cậu bỏ mình, thì cổ vương này sẽ tự chui ra thôi. Nhưng bí mật liên quan đến cổ độc này, tôi cũng không muốn giấu hai người về tác dụng và nguy hiểm rất lớn với cổ vương, tôi chỉ có thể nói cho hai người rằng máu ở tron người của Nam tiêng sinh đã bị cổ vương này hút được mười phần rồi, bởi vì hiện tại cổ vương chưa có trưởng thành, cho nên hiện tại Nam tiên sinh mới còn sống. nhưng một khi cổ vương này được lấy ra, thì có lẽ Nam tiên sinh sẽ …”

Mạc Yên nhanh chóng bắt được tay của Lam Khảm Khảm, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, “Chẳng lẽ thật không còn biện pháp nào sao?”

Lam Khảm Khảm lắc đầu, “Kỳ tích thì có lẽ có, nhưng tôi thì lại không có biện pháp nào khác.”

Nam Bá Đông dịu dàng nhìn về phía Mạc Yên, “Yên nhi, em đừng quấn lấy Lam phu nhân nữa, cứ để Lam phu nhân thử giải cổ độc này cho anh trước, sau đó chúng ta trở về từ từ nghĩ biện pháp khác. Ngoan đi, qua bên này ngồi.”

Mạc Yên cảm thấy toàn thân đều mát lạnh, biết rõ mạng sống của anh sẽ gặp nguy hiểm nhưng cô lại bất lực, chẳng giúp được gì cả.

Mũi cô có chút chua xót, thật sự rất muốn khóc, nhưng lại cố kiềm chế nước mắt của mình để nó không chảy ra!

Bởi vì cổ trùng ở trong người của Nam Bá Đông quá lợi hại, Lam Khảm Khảm nói, thân thể của Nam Bá Đông cần phải ngâm trong nước thuốc một ngày, tinh lực của cổ trùng hao kiệt thì mới có thể bức cổ trùng thành tinh ra ngoài.

Mọi người đành phải ở lại tộc Nạp Tây này qua đêm.

Nhìn thấy Nam Bá Đông nhăn mặt ngâm thân mình trong nước đã biến đen, trong lòng của Mạc Yên rất là đau đớn.

Ngược lại, Nam Bá Đông nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của cô, anh bật tiếng an ủi, “Yên nhi, anh không sao! Không phải sắp được giải rồi sao? Em cần phải mừng cho anh mới đúng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.