Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 263: Chương 263: Ai cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của tư lệnh




Chương 263: Ai cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của tư lệnh

Hoắc Vi Vũ mở cửa, mấy người dì đối diện đứng đó cười nhìn vào bên trong.

“Vi Vũ, có bạn trai ở nhà sao?” Dì ấy hỏi.

“Không có, anh ấy không có ở đây, sao vậy?” Hoắc Vi Vũ nghi hoặc.

“Bạn trai của cháu là ông chủ Cố thị Cố Cảo Đình phải không? “

“A.” Hoắc Vi Vũ biết rõ, một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, “Không phải.”

“Không phải.” Dì kia có chút thất vọng, tiếc nuối nói: “Hôm nay dì xem tin tức, nhìn thấy ông chủ của Cố gia Cố Cảo Đình rồi, lớn lên vừa cao lại tuấn tú, thật giống với bạn trai của cháu, dì nói, Vi Vũ thật có phúc khí, có một người đàn ông ưu tú như vậy thích cháu.”

“Đúng vậy, sao anh ấy có thể yêu cháu.” Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.

“Đúng rồi, Long Ngự Thành khai trương tuần này sẽ làm party đồ nướng, nếu như cặp tình nhân đến mua nhà sẽ giảm 5%, nếu như đến thuê phòng, thì tính nửa giá, hai người đi xem thử đi.” Dì đối diện đưa một tấm vé vào cửa cho Hoắc Vi Vũ.

“Tụi con không đi được rồi, con đã mua phòng rất nhanh chủ sẽ cầm chìa khóa tới.” Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

“Thấy ngốc chưa, cháu mua phòng còn phải lắp đặt thiết bị, còn phải thông khí, ít nhất cũng cần hơn nửa năm, cháu thuê phòng ở đây thì chỉ hơn hai nghìn, tiết kiệm một nửa, cũng có thể tiết kiệm mấy vạn đó, nhớ đi đó.” Dì đó nhét vé vào cửa vào trong tay Hoắc Vi Vũ.

Ai mà không muốn tiết tiệm, cô trả về nữa, sẽ khiến cho người ta hoài nghi.

Hoắc Vi Vũ mỉm cười, “Vậy cám ơn dì nha.”

Dì đó rời đi, Hoắc Vi Vũ đói bụng gần chết rồi, cô vào trong phòng bếp nấu bát mì.

Điện thoại vang lên, cô nhìn là V tiên sinh, tiếp nghe.

“Cô muốn dọn nhà?” Cố Cảo Đình hạ giọng, khàn khàn hỏi.

“Phòng ở còn chưa tìm được, tạm thời không chuyển, sao vậy?” Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.

“Mười phút sau, người của tôi sẽ đến đón Minh Nặc, còn phiền cô một chút.”

“Không sao, đứa bé kia chưa có ăn cơm, tôi đang nấu mì một lát để cho nhóc ăn.” Hoắc Vi Vũ thả 2 gói mì vào nồi.

“Lại là mì?” Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, “Cô thật sự chỉ nấu mì.”

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, sao cô cảm thấy những lời này của anh tràn ý chế nhạo.

“Tôi chỉ biết nấu mì.” Hoắc Vi Vũ giải thích một câu.

“Sau này chỉ nấu mì cho tôi ăn, tôi sẽ chuẩn bị cơm cho Minh Nặc, cứ vậy đi, bye.” Cố Cảo Đình nói xong, liền cúp máy.

Hoắc Vi Vũ nhìn điện thoại.

Người này có bị bệnh không.

Vì sao cô chỉ có thể nấu cho anh ta ăn?

Hoắc Vi Vũ vừa nấu mì xong, tiếng đập cửa vang lên.

Cô đi ra phòng bếp.

Minh Nặc mở cửa.

Một người đàn ông đứng ở cửa ra vào, nói với cậu bé: “Đi thôi.”

Minh Nặc quay đầu lại, nhìn Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy cậu bé thật đáng thương, ôn nhu hỏi: “Có muốn mì rồi đi hay không?”

“V tiên sinh đã dặn, dẫn cậu bé đi về ăn cơm.” Người đàn ông mặt không biểu tình nói.

Đột nhiên Hoắc Vi Vũ nhớ tới, dường như cô không có nói với V tiên sinh mình ở đâu mà nhỉ?

Lần trước cấp dưới của V tiên sinh cũng không có đưa cô về tới nhà.

“Sao mấy người biết chỗ ở của tôi?” Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.

Khóe miệng người đàn ông cong lên, rất xác định nói: “Không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của V tiên sinh.”

Hoắc Vi Vũ: “...”

Vậy lần trước tại sao có người lại nói vợ trước của V tiên sinh chạy trốn chứ?

Chẳng lẽ lần trước người kia nói giỡn với cô hay sao?

“Ngoài ra, cô có muốn biết V tiên sinh là ai không?” Người đàn ông nhìn Hoắc Vi Vũ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.