Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 492: Chương 492: anh không tổn thương tôi, tôi sẽ không thương tổn anh




Chương 493: anh không tổn thương tôi, tôi sẽ không thương tổn anh

Một ít?

Mà không phải một cái.

Khẩu vị của tư lệnh thật lớn.

Cô ta cũng thẹn thùng, “Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Cố Cảo Đình cúp máy, đưa di động đưa cho Sở Thanh Vân.

“Diệc Hàm nói, gần đây anh phát hỏa rất lớn.” Tâm tình Sở Thanh Vân sung sướng trêu chọc nói.

“Anh quản tốt chuyện của mình là được rồi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Sở Thanh Vân nở nụ cười quyến rũ, trong mắt hiện lên một chút cưng chiều, “Ngày nào bà xã nhà tôi cũng cho tôi ăn no, tôi không đến mức phát hỏa.”

Cố Cảo Đình nhìn về phía Sở Thanh Vân, “Không phải cô ta luôn tìm luật sư giỏi để ly hôn với anh sao?”

Sở Thanh Vân dừng xe, “Anh, xuống xe.”

Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua, “Anh kêu ai xuống xe!”

Sở Thanh Vân: “...”

“Cô ấy muốn ly hôn, nằm mơ.” Sở Thanh Vân xác định nói.

Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, “Có chí ắt làm nên.”

Sở Thanh Vân lái xe, “Có thể không làm tổn thương nhau không? “

Cố Cảo Đình luôn trấn định, nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước, nghiêm túc nói: “Anh không tổn thương tôi, tôi sẽ không thương tổn anh.”

Sở Thanh Vân: “...”

Thần ơi, người hãy quay trở lại, bắt Cổ Cảo Đình đi đi.

Làm hại anh ta nửa đời người rồi, cũng nên đổi người gây họa đi.

*

Buổi chiều, Hoắc Vi Vũ nhìn cách làm sủi cảo trên mạng.

Bột gói sủi cảo Diêu Linh Mễ đều mua sẵn rồi.

Cô làm sủi cảo nhân thịt, còn làm nhân nấm hương.

“Nhìn cũng ngon đó.” Diêu Linh Mễ cười hì hì nói, trong mắt sáng lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn cô ta, “Buổi tối cùng nhau ăn.”

Cô ta xoa xoa bụng nhỏ của mình, “Buổi tối thật sự phải tăng ca, nếu không bây giờ tôi giúp hai người nếm thử, để coi có mặn hay không he?”

“Vậy được, vất vả cậu rồi.” Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ không thay đổi nói.

Diêu Linh Mễ cầm ba mươi mấy cái sủi cảo Hoắc Vi Vũ mới làm xong rời đi, “Không khổ cực, vì nhân dân phục vụ.”

Hoắc Vi Vũ: “...”

Dù sao Diêu Linh Mễ mua bột gói sủi cảo cũng nhiều, cô cũng làm nhiều nhân bánh.

Mấy người ăn cũng đủ.

Cô không để ý, tiếp tục gói.

Một lát sau:

Diêu Linh Mễ bưng chén lớn đi ra, thỏa mãn nói: “Ừ, ăn ngon, ăn ngon thật. Không trách được tư lệnh thích cậu, cậu học giỏi, lớn lên xinh đẹp, làm sủi cảo cũng ngon.”

“Diêu Linh Mễ, cậu giúp Cố Cảo Đình làm gì vậy? Cậu có biên chế(*trong cơ quan làm việc thì có vụ này thì phải) không?” Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.

“Hẳn là có, trước kia ba của tôi cũng là bộ đội đặc chủng, có điều chết rồi, tôi quyết định làm quân nhân, nhưng thể chất của tôi không tốt lắm, thi vào hệ y học, được làm quân y, dưới cơ duyên xảo hợp, liền tiến vào quân đội của tư lệnh, cụ thể làm cái gì, tôi không thể nói cho cậu biết, cơ mật quân sự.” Diêu Linh Mễ vui tươi hớn hở nói, thấy Hoắc Vi Vũ nhìn cô ta, “Có muốn tôi giúp cậu nấu trước một ít hay không?”

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, “Tôi không đói bụng.”

“Cậu gói nhiều như vậy, nếu hai người không ăn hết, cậu để sủi cảo ở trong túi thực phẩm, sau đó bỏ vào trong tủ lạnh, sau này muốn ăn bao nhiêu cũng có thể nấu ngay.” Diêu Linh Mễ đề nghị.

“Được.” Hoắc Vi Vũ đáp.

Cánh cửa phòng mở ra, Cố Cảo Đình đi vào.

Diêu Linh Mễ thấy là tư lệnh, đứng lên, nhét hai cái sủi cảo vào trong miệng, sốt ruột nói: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi ăn xong rồi đi trước.”

“Cậu ăn từ từ.” Hoắc Vi Vũ nhìn liền lo lắng.

“Ha ha.” Diêu Linh Mễ ăn nhanh hơn.

Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới người cô ta nho nhỏ, lại ăn thật nhiều.

Năm phút sau, cô đã ăn xong một phần.

Cố Cảo Đình nhìn lướt qua sủi cảo trên bàn, nhìn về phía cô, đôi mắt dịu dàng hơn, hắng giọng một cái, hỏi: “Cái đó(*hiểu chưa, dì ghẻ đó) em tốt rồi?”

Hoắc Vi Vũ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.