Tô Bồi Ân nhếch miệng, trong mắt lướt qua một tia sáng lạnh.
Thương trường quá tốt, thì tình trường sẽ không thuận không phải sao?
Anh cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Hoắc Vi Vũ:
“Tối đi ăn cơm với tôi, nếu không... Những tấm hình kia, tôi cảm thấy Cố Cảo Đình rất hứng thú, em hiểu chứ?”
Hoắc Vi Vũ nhận được tin nhắn của Tô Bồi Ân, nheo mắt nhìn màn hình di động của mình.
Cô có loại xúc động muốn cầm dao giết chết tên Tô Bồi Ân này.
Không, dao chỉ là đồ chơi, cô muốn roi...
Ánh mắt nhìn thấy Cố Cảo Đình đi tới, Hoắc Vi Vũ cất điện thoại.
“Nơi này xác thực không có gì hay, cá nước hỗn tạp, tối anh có hẹn dùng cơm với người khác, mở hội với những người nhân trung chi long.” Cố Cảo Đình nói ra.
Hoắc Vi Vũ kêu khổ, chột dạ nhìn anh:
“Cái kia, Cố Cảo Đình, em muốn đi vệ sinh.”
“Ừm.” Cố Cảo Đình lên tiếng, nhìn cô, hiếm khi cười nói:
“Đi toliet, không cần báo với anh, em không phải binh lính của anh.”
Yess,c cô chỉ kiếm cớ, muốn tránh mặt anh, gọi điện cho Tô Bồi Ân mà thôi.
Hoắc Vi Vũ tìm được nhà vệ sinh, không dám gọi điện, chỉ dám nhắn tin cho Tô Bồi Ân:
“Không phải đã nói không dây dưa nữa sao? Anh làm gì vậy hả.” Hoắc Vi Vũ tức giận nói, lúc bấm chữ, dùng rất nhiều lực, như muốn phát tiết hết ra.
“Tôi hối hận, không được sao?” Tô Bồi Ân thản nhiên nói.
“Tô Bồi Ân, nhân phẩm của anh thật khiến người ta xem thường, anh có tin hay không, tôi nói với Cố Cảo Đình, cho dù bối cảnh của anh rất lợi hại, nhưng anh cũng đừng hòng còn sống trở lại đất nước của anh.” Trong nháy mắt Hoắc Vi Vũ toát ra hừng hừng lửa, cắn chặt răng, muốn chém anh thành trăm mảnh, ngàn mảnh.
“Nếu tôi không về được, thì quốc gia của cô cũng chôn cùng, tùy ý.” Tô Bồi Ân cuồng vọng nói ra.
Hoắc Vi Vũ hận đến cắn vào tay mình, dùng đau đớn để khắc chế phẫn nộ trong lòng mình, cho đến khi có vị máu tanh, vẫn không hết hận.
Cô gọi điện thoại.
Tô Bồi Ân không bắt máy.
Hoắc Vi Vũ phát hỏa, muốn trực tiếp tát chết anh ta.
“Nghe.” Hoắc Vi Vũ nhắn tin ra lệnh.
“Tôi đang thuyết trình đấy.” Tô Bồi Ân nhắn trả lời.
“Nói kém như vậy, nói làm gì? Còn thuyết với trình, có phải anh không biết xấu hổ hay không, cho nên mất mặt cũng không cảm thấy gì.” Hoắc Vi Vũ tức giận nhắn tới.
Tô bồi Ân: “...”
Anh chủ động gọi tới.
Hoắc Vi Vũ thở phì phò nghe, nói thẳng vào vấn đề:
“Năm trăm triệu, thế nào, có cho tôi được không?”
“Tôi cho em làm gì, mua em à? Em ngảy cả năm vạn cũng không đáng, tôi chỉ muốn ăn tối với em thôi.” Tô Bồi Ân lười biếng nói, trong giọng tràn đầy hương vị khinh bỉ.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ:
“Hôm nay không được, mai tôi mời anh.”
Tô Bồi Ân bên kia trầm mặc, sau đó nói:
“Không được từ chức, tôi liền đáp ứng.”
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn phía trước.
Anh trực tiếp uy hiếp cô không được từ chức, vậy cô không muốn cũng không được a.
“Biết rồi.” Hoắc Vi Vũ cúp máy, mở vòi sen, rửa sạch vết thương trên tay, ra khỏi nhà vệ sinh.
Cố Cảo Đình đang bấm điện thoại di động, Trình Dật đứng ở sau lưng anh.
Anh nhìn thấy Hoắc Vi Vũ ra, nói với Trình Dật:
“Qua chuẩn bị đi.”
“Vâng.” Trình Dật gật đầu, đi đến thang máy.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nắm chặt tay của cô, thấy trên tay cô có dấu răng cắn, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh:
“CHuyện gì vậy? Sao lại tự cắn mình, lý do?”