Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 705: Chương 705: Cái gọi là anh hùng, quá đẹp rồi, tư lệnh




Hoắc Vi Vũ và Tiểu Ba bước xuống xa.

Một phụ nữ nông dân ôm một bé trai trắng trẻo mập mạp đứng tưới rau.

“Xin chào, xin hỏi nhà của thôn trưởng ở đâu?” Hoắc Vi Vũ hữu hảo hỏi.

“Nhà trưởng thôn ở gần chợ.” Người phụ nữ nông dân trả lời.

“Vậy xin hỏi chợ cách nơi này bao xa?” Hoắc Vi Vũ không biết chợ ở đây ở đâu.

“Có chút xxa, để tôi dẫn các người qua, vừa vặn tôi cũng muốn mua chút đồ.” Người phụ nữ nông dân nhiệt tình nói.

“Cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ nói.

Người phụ nữ nông dân cất công cụ vào nhà, đặt đứa bé lên ghế nhỏ sau xe, sau đó bà ngồi lên sau xe chỉ đường.

Hoắc Vi Vũ nhìn bé trai, thật đáng yêu, rất ngoan ngoãn.

Không biết con của cô lúc trước là trai hay gái nữa?

Có chút tiếc nuối.

Sau mười phút, bọn họ đã đến chợ.

“Nhà thôn trưởng là nhà thứ nhất, bán tạp hóa ở kia.” Người phụ nữ nông dân nói ra, nắm tay bé trai đi mua đồ ăn.

Hoắc Vi Vũ cùng Tiểu ba đi đến, nhìn thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi.

Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ nói:

“Xin chào, ông là thôn trưởng phải không, tôi muốn nói chút chuyện về vấn đề thuê ruộng với ngài.”

“Không cho thuê, chúng tôi không tin các người, năm ngoái có người thuê xong lúc thu hoạch thì gom hết chạy mất, chúng tôi tổn thức rất nhiều.” Thôn trưởng rất khó chịu nói.

“Chúng tôi là nhân viên của bãi săn Hồng Việt Hải, sẽ không chạy mất, chúng tôi có thể giao toàn bộ tiền cho ông trước, cam đoan không quỵt nợ.” Hoắc Vi Vũ khuyên.

“Năm ngoái người kia cũng nói là người ở bãi săn, không thuê gì cả, các người tìm thôn khác đi.” Thôn trưởng tức giận đuổi người.

Hoắc Vi Vũ bị đuổi ra khỏi cửa hàng.

Một chiếc xe MiniBus đậu bên cạnh chợ, người đàn ông bước xuống xe, tiếp đó là một phụ nữ trung niên, một bé trai và một bé gái.

Bọn họ vội vã, đi đến trước mặt người phụ nữ nông dân, đoạt con của cô ta.

Người đàn ông đẩy người phụ nữ nông dân xuống đất, mắng:

“Cô làm mẹ thế nào vậy, con của mình sốt mà cũng không biết sao? Tôi nói để con ở nhà mà không nghe, cứ nhất định mang nó ra ngoài sao, cô hiểu chuyện chút được không?”

Người phụ nữ nông dân sốt ruột:

“Các người là ai? Tôi không biết các người.”

Cô muốn đoạt lại con của mình.

Người phụ nữ trung niên ngăn cản, mắng:

“Con dâu à, Kiến Quốc cũng vì muốn tốt cho đứa bé, cô như vậy là không đúng, nếu làm vậy đứa bé sẽ bị sốt nặng hơn.”

“Tôi không biết các người, trả con lại cho tôi.” Người phụ nữ nông dân đỏ mắt, muốn xông tới, bị người phụ nữ trung niên ngăn lại.

“Em trai, không cần sợ, chúng ta đưa em về nhà.” Bé gái nói ra.

Bé trai khóc, hô:

“Mẹ, mẹ, con muốn mẹ.”

“Con bị sốt, sao có thể ra ngoài chơi được?” Người đàn ông ôm bé trai chạy đến xe tải.

Trong mắt Hoắc Vi Vũ nghi ngờ.

Cô cảm thấy những người kia là bắt cóc trắng trợn, tiến lên, ngăn người đàn ông lại, quát:

“Các người thả đứa bé ra, tôi cho các người biết, cảnh sát ở gần đây, các người bắt cóc như vậy, sẽ chạy không thoát.”

“Cô bớt lo chuyện người khác đi.” Người đàn ông ngoan lệ nói, nhét bé trai lên xe tải.

Bé gái mở cửa xe ra.

Người đàn ông chuẩn bị leo lên.

Hoắc Vi Vũ chế trụ bả vai người đàn ông, hô:

“Bớ người ta, bắt cóc, bắt cóc.”

Tiểu Ba thấy thế, lập tức chạy đến hỗ trợ.

Người đàn ông thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập tới.

Hắn móc dao ra, đâm về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ né không kịp.

Trơ mắt nhìn dao đâm về phía cô.

Eo cô bị người khác ôm.

Xoay tròn một cái.

Dao đâm vào tay của Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình xinh đẹp đá một cước.

Người đàn ông bị nock out, ngã xuống đất, không dậy nổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.