Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 446: Chương 446: chân ái vô địch




Chương 447: chân ái vô địch

“Đàm phán, yêu cầu đối phương đưa đồ vật.” Tổng thống nói.

“Không phải nói bọn họ muốn, không có khả năng đáp ứng sao?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi.

“Có một thứ, tất cả quốc gia đều muốn có được, nếu cô có, hẳn là có thể cứu Cố tư lệnh về nước.” Tổng thống nhìn kỹ Hoắc Vi Vũ hỏi.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn lại tổng thống.

ông nhắc nhở đến mức này, cô hiểu rõ.

thứ Tổng thống muốn chính là cái vòng cổ của Giang Khả.

Từ lúc ở trên toà án, tổng thống ép hỏi, đến tuyển cử, tổng thống và phó tổng thống liên thủ, cho đến ngày hôm qua, tổng thống gọi điện thoại lại đây yêu cầu Cố Cảo Đình thả người.

Tổng thống, chính là đứng ở phía đối lập với Cố Cảo Đình.

Đứng ở trên vị trí tổng thống phân tích.

Hội nghị, Cố Cảo Đình thắng lợi, nếu cùng nước B đàm phán, Cố Cảo Đình lại thắng lợi, khẳng định tổng thống cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có.

ông cũng rất muốn có được vòng cổ.

tánh mạng Cố Cảo Đình đối với ông mà nói, bất quá so với một cái vòng cổ, ông sẽ không đi cứu Cố Cảo Đình, loại trừ đối lập là thủ đoạn các quân vương quen dùng.

Hơn nữa, cô giao ra vòng cổ, nói không chừng tổng thống liền đem tội gián điệp gán cho cô.

chiêu này của Tổng thống, cũng thật sự âm hiểm.

“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ làm bộ không hiểu hỏi.

“vòng cổ của Giang Khả, lúc Giang Khả tới đất nước ta có mang theo, khi hắn đã chết, cũng không phát hiện vòng cổ bên mình, trên người thủ hạ hắn cũng không có, cho nên, có khả năng hắn cho cô, nhưng mà chính cô không có phát hiện.” Tổng thống nói.

Nói xong, ông thở dài một hơi, tiếp theo còn nói thêm: “Nếu có vòng cổ này, hẳn là có thể làm Nước B động tâm, rốt cuộc, Cố Cảo Đình chỉ là cá nhân, vòng cổ mang đến cho bọn họ chính là quân đội khổng lồ cùng vũ khí quân sự .”

“uh.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng, cụp đôi mắt xuống , đã hiểu rõ.

Đối với tổng thống mà nói, Cố Cảo Đình chỉ là cá thể, mà vòng cổ, là quân đội và vũ khí quân sự khổng lồ.

Cô muốn đi cứu Cố Cảo Đình, tuyệt đối không thể thông qua tổng thống.

“cô có không?” Tổng thống truy vấn nói, trong mắt tha thiết chờ mong.

“Không có, Giang Khả không có cho tôi cái gì, tôi và Giang Khả không quen biết, sao anh ta có thể đem tín vật quan trọng cho tôi.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

Tổng thống rất thất vọng, “Cố tư lệnh thật là chết chắc rồi.”

Hoắc Vi Vũ nhìn kỹ tổng thống, dâng lên một cảm giác chán ghét, trầm giọng nói: “mong tổng thống nhất định phải cứu Cố Cảo Đình trở về, Nhạc Phi chết đi, người đời đều nhục mạ Tần Cối, tạo hình Tần Cối quỳ xuống đất, truyền cho đến nay, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, nếu không có (hoàng đế) Triệu Cấu ở sau lưng sai khiến, Tần Cối làm sao dám giết một thế hệ trung thần.”

trong mắt Tổng thống hiện lên một tia độc ác, “cô có ý tứ gì?”

“Tổng thống đương nhiên là vô cùng muốn cứu Cố tư lệnh, cho nên nghĩ hết biện pháp, tôi đã sớm hiểu rõ tâm ý tổng thống, chính là, người đời sau cũng không biết bây giờ tổng thống hết sức cố gắng, đều sẽ lấy việc tổng thống không làm gì phỏng đoán, rốt cuộc Cố Cảo Đình mới vừa thắng hội nghị, Nước B lại chỉ định Cố Cảo Đình đi, có thể là sau lưng tổng thống cấu kết theo chân bọn họ hay không!”

“Làm càn, cô nói bậy gì đó!” Tổng thống tức giận, đây là lần đầu tiên ông ở trước mặt công chúng phát hỏa.

Hoắc Vi Vũ hơi nhếch khóe miệng, không hề sợ hãi, từ từ nói: “Tôi chỉ nói người đời sau, tổng thống không cần tức giận, bất quá, miệng đời đáng sợ, lúc ấy tổng thống đã không còn, cũng không thể ngăn cản miệng lưỡi mọi người, đến nỗi có thể ghi lại trong lịch sử hay không, chúng ta cũng không biết.”

Tổng thống nắm chặt nắm tay, bỏ xuống ngụy trang từ trước tới nay, trong mắt tràn ngập sát khí, nghiêm khắc nói: “cô đang uy hiếp tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.