Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 350: Chương 350: cho dù chết, tôi cũng bảo vệ em an toàn.




Chương 351: cho dù chết, tôi cũng bảo vệ em an toàn.

Không biết qua bao lâu.

Hoắc Vi Vũ mở mắt.

Đầu của cô vẫn còn choáng.

Trước mắt là một vùng đen tối, không nhìn thấy gì hết.

“Có ai không?” Hoắc Vi Vũ la lên.

Cổ họng khô khốc đau đớn.

Không có ai trả lời cô.

Cô nhớ rõ, cuối cùng lại hôn mê, là Cố Cảo Đình ôm cô đi.

“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ lại kêu một tiếng.

Vẫn không có ai lên tiếng.

Tay cô lục lọi trên vách tường, ý muốn mở đèn lên.

Nhưng trên vách tường không có cái gì.

Cô từ trên giường đi về phía trước, đụng phải vách tường...

Cô đi qua lại trong phòng thật lâu, cũng không tìm được cửa và công tắc điện.

Bóng tối, như đã cắn nuốt tầm mắt của cô.

Cảm giác mờ mịt, gần như đánh vỡ thần kinh yếu ớt của cô.

Cái gì cũng không nhing thấy, làm cho cô sinh ra ảo giác.

Cô hoảng sợ la lên: “Có ai không? Tôi muốn uống nước, có ai không?”

Đột nhiên trước mắt sáng lên.

Cô nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Bốn phía đều là vách tường màu trắng, trong góc tường chỉ có một cái giường cô ngủ, bên cạnh giường có một cái tủ.

Trên tủ đầu giường có đặt ba bình nước khoáng.

“Đây là đâu?” Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.

“Đây là tù giam, trước khi cô ra tòa án quân sự sẽ bị nhốt ở chỗ này. Trên bàn có nước, buổi sáng tám giờ, mười hai giờ trưa, sáu giờ tối sẽ có người cho đưa cơm cho cô.” Bên ngoài có một giọng nữ xa lạ vang lên.

“Tại sao mấy người lại nhốt tôi ở chỗ này?” Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa.

“Cô thông đồng với Giang Khả, làm gián điệp quốc gia, rất nhanh toà án quân sự sẽ có quyết định với cô.” Người phụ nữ kia nói xong thì tắt đèn.

Trước mắt Hoắc Vi Vũ lại là một vùng đen kịt.

Cô đập cửa, nói: “Tôi muốn gặp Cố Cảo Đình, để cho Cố Cảo Đình đến gặp tôi.”

“Anh ta không thể tới gặp cô, bây giờ thân phận của cô làm cho người ta e sợ tránh còn không kịp, cô bỏ ngay ý nghĩ đó đi.” Người phụ nữ đó nói.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.

Rũ mắt xuống.

Cô rõ ràng cảm thấy Cố Cảo Đình thiên vị và tín nhiệm mình, sao lại có thể như vậy?

Trong đầu như có tơ rối một nùi, gắn chặt xoắn xuýt cùng một chỗ.

Cô muốn tìm ta đầu sợi, để làm rõ tất cả.

Nhưng vẫn mãi không nghỉ ra.

Không biết qua bao lâu, đèn lại mở.

Cửa cũng được mở ra.

Lâm Thừa Ân xông tới, lo lắng cầm chặt bờ vai của Hoắc Vi Vũ, “Tiểu Vũ, em không sao chứ?”

Hoắc Vi Vũ hoảng hốt nhìn Lâm Thừa Ân.

Lâm Thừa Ân tức giận nói: “Cố Cảo Đình quả thật không phải người tốt gì, tại sao anh ta có thể giao em cho toà án quân sự, đây không phải là đẩy em vào hố lửa sao, những người quen biết ba em sẽ nghĩ thế nào, nghĩ về em ra sao, anh ta quả thật là một người đáng ghét.”

“Thừa Ân, sao anh có thể đến đây?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Ba của anh tìm Mai Tướng quân, hắn đồng ý cho anh mười phút, Tiểu Ngũ, sao em lại quen biết Giang Khả, người đó là kẻ thù của quốc gia.” Lâm Thừa Ân khó hiểu nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Lâm Thừa Ân.

Cô nhớ rõ Phùng Tri Dao nổ súng bắn cô.

Giang Khả vì bảo vệ cô mà chết.

Cố Cảo Đình đánh Phùng Tri Dao.

Mai Tướng quân muốn dẫn cô đi, Cố Cảo Đình không cho phép.

Cô không cảm thấy Mai Tướng quân là người tốt.

Hoắc Vi Vũ không có trả lời Lâm Thừa Ân, dời đi chủ đề hỏi: “Anh cả đâu, còn anh hai nữa?”

“Anh cả, anh hai, anh ba đều ở nước ngoài, anh gọi điện bọn họ không có ai nghe máy, Tiểu Ngũ, em yên tâm, cho dù cược luôn cái mạng này, anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn.” Lâm Thừa Ân đảm bảo nói.

“Anh đừng có ngốc, ba mẹ anh chỉ có môt đứa con trai là anh, người anh liên lụy, tổn thương chính là bọn họ. Hãy nghe em nói, em muốn gặp Cố Cảo Đình, anh để cho anh ấy tới gặp mặt em một lần được không?.” Hoắc Vi Vũ cần gặp mặt hỏi rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.