Chương 334: Cho hắn ở trên cao, té thảm thiết nhất.
Miệng đắng lưỡi khô, tâm hoảng ý loạn.
Nhiều ngày tận lực quên mất, lúc này, đều vô dụng.
Nếu không nói, cô sợ sẽ bị co quắp đến chết.
“Cái kia, tôi nghe tin, bọn họ nói anh thua Hồng Việt Hải, kỳ thật anh cũng đừng nhụt chí, phong thủy luân chuyển, sẽ tốt lên thôi.” Hoắc Vi Vũ trấn an nói.
Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng, khóe môi nhếch lên, trong mắt tự tin cuồng vọng, khiếng người ta kính nể.
“Là tôi cố ý thua, không cho hắn đứng ở trên cao, làm sao hắn biết được mùi vị thế nào là té thảm thiết nhất.” Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra.
“A?” Hoắc Vi Vũ có chút kinh ngạc.
Thì ra là anh cố ý thua?
Làm cô lo lắng cả buổi.
Cô biết, anh bày mưu tính kế, đa mưu túc trí, thủ hạ là tinh anh trong tinh anh, làm sao có thể bại trong tay Mai Tướng Quân chứ?
Là cô lo xa rồi.
Cố Cảo Đinh lại nở nụ cười:
“Cô là đang trấn an, lo lắng cho tôi hả.”
Hoắc Vi Vũ quay mặt ra chỗ khác, xoay người.
Cố Cảo Đình từ sau lưng ôm cô, kéo cô vào trong ngực của anh.
Anh rất nhớ cô, rất nhớ cô.
Cho nên, đấu xong, anh trở về ngay.
Coi như có thể nhìn chút cũng tốt.
Cũng như lúc trước, mỗi lần đại chiến xong, anh đều chạy đến khu nhà của cô.
Anh không cần gì cả, chỉ cần có thể thấy được cô là tốt rồi.
Hiện tại, tốt hơn rất nhiều.
Xem như cô không thích anh, anh cũng đã chờ hai mươi mấy năm, tiếp tục nhẫn nại chờ cũng có sao.
Phía sau cửa
Phùng Tri Dao nắm chặt tay, hung ác nham hiểm nhìn hai người bọn họ.
Cô còn tưởng rằng cô gái kia là bạn của Y Phương Phương, ai dè, là phụ nữ của Cố Cảo Đình.
Che giấu quá sâu, quá âm hiểm.
Nếu như cô không đến, thì cũng không biết.
Phùng Tri Dao quay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện.
Điện thoại của Cố Cảo Đình kêu lên.
Anh nhìn là Phùng Tri Dao.
Hoắc Vi Vũ ghé mắt, nhìn sang màn hình điện thoại của anh, ánh mắt ảm đạm xuống, gỡ tay anh ra.
Lùi về sau, cách một khoảng cách an toàn.
“Anh nghe đi.” Hoắc Vi Vũ nhẹ nói, xoay người, đi đến trước máy vi tính, tắt máy.
Cố Cảo Đình thâm thúy liếc nhìn cô một cái.
Anh đoán là, Hoắc Vi Vũ nghĩ anh yêu người phụ nữ khác, là Phùng Tri Dao.
Sắc mặt của anh lạnh xuống mấy phần, trong mắt lóe lên một đạo sắc bén, bực bội nghe.
“Cảo Đình, anh đang ở đâu?” Phùng Tri Dao gấp gáp hỏi.
“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
“Minh Nặc biến mất.” Phùng Tri Dao khóc nói.
“A.” Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng:
“Tôi nhớ lần trước tôi đã nói với cô rồi mà, nếu như cậu ta lại bỏ đi, về sau không cần cô chăm sóc nữa.”
“Em biết là lỗi của em, trong khoảng thời gian này em bị Thanh Vân bức đến điên rồi, không chăm sóc cho cậu ta thật tốt, nhưng nó là em của em, em rất sốt ruột!” Phùng Tri Dao dừng một chút, lại nói tiếp:
“Cảo Đình, không cần ép Thanh Vân cưới em nữa, em từ bỏ anh ta rồi.”
Cố Cảo Đình tỉnh bơ lạnh lùng nói:
“Tôi thay Thanh Vân cảm ơn cô.”
“Anh nhất định phải tuyệt tình với em như vậy sao? Rốt cuộc thì em làm sai điều gì? Yêu một người là có lỗi sao!” Phùng Tri Dao không bình tĩnh nói.
Cố Cảo Đình trầm mặc, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cũng đang nhìn anh, đối đầu với ánh mắt của anh, trong lòng bối rối, đôi mắt rũ xuống.
Cô đoán là Phùng Tri Dao gọi điện nói không ép buộc anh, rồi từ bỏ Thanh Vân gì đó.
Phùng Tri Dao không gả cho Thanh Vân, Cố Cảo Đình dấy lên hi vọng, muốn quay đầu theo đuổi cô ta sao?
Hoắc Vi Vũ nắm tay thành quyền, khiến cho mình không có biểu hiện khác thường, chờ quyết định cuối cùng của anh...