Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 314: Chương 314: Chúng ta giống nhau, yêu, liền khắc cốt ghi tâm.




Chương 315: Chúng ta giống nhau, yêu, liền khắc cốt ghi tâm.

“Quan tâm.” Anh không suy nghĩ nói.

Vành mắt Hoắc Vi Vũ ẩm ướt, trong lòng có vị chát chát, rất đau xót.

Rất nhiều suy nghĩ phức tạp hiện lên trong đầu.

“Nếu như tôi gả cho anh, anh chỉ có thể có một mình tôi, có thể làm được không?” Hoắc Vi Vũ truy vấn.

Ánh mắt Cố Cảo Đình tinh hồng nhìn cô.

Cô không tin anh sao?

“Nếu như tôi cưới cô, cô chỉ có thể có mình tôi, cô làm được không?” Cố Cảo Đình hỏi lại.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một giây, thật giống như vạn năm.

Phảng phất như thời gian ngừng lại.

“Nhị ca, tại sao lại ngăn em, tiểu Vũ đang ở trong, anh không sợ Cố Cảo Đình khi dễ em ấy sao?” Lâm Thừa Ân tàn bạo quát.

Hoắc Vi Vũ thu hồi suy nghĩ, nhìn ra cửa.

Cô cũng muốn biết, tại sao nhị ca không giúp cô.

Thẩm Mặc Thần nói một chút, âm thanh trầm thấp, làm Hoắc Vi Vũ nghe không rõ.

Chỉ xác định được, nhị ca và tứ ca đang ở ngoài cửa.

Bên trong cô lại cùng Cố Cảo Đình làm chuyện như vậy.

Coi như anh ta cũng chưa có làm gì, bọn họ cũng sẽ hiểu lầm đấy.

Cô cảm thấy thật mất mặt.

Cố Cảo Đình kéo cằm của cô, để cho cô đối diện anh, ép hỏi:

“Trả lời tôi, cô chỉ có thể có một mình tôi, làm được không?”

“Tôi không có bỉ ổi nhu vậy, cũng không thiếu đàn ông như trong tưởng tượng của anh.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

“Rất tốt, tôi cũng không thiếu phụ nữ như trong tưởng tượng của cô.” Cố Cảo Đình buông cô ra.

Hoắc Vi Vũ nhảy xuống bàn.

Dĩ nhiên anh ta không thiếu phụ nữ rồi, người thích anh, có thể chứa đầy mấy chục cái xe tải.

Cô oán hận liếc anh một cái.

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ ở trong đó.

Anh nhìn xuống cô, trong lòng mềm mại một chút, hỏi:

“Vừa rồi dễ chịu không?”

Làm cũng đã làm, anh còn hỏi cô có cảm thấy thoải mái không?

Giống như thấy cô mở mắt, liền hỏi cô tỉnh rồi hả?

Mở mắt mà không tỉnh thì mở làm gì!

“Biết rõ còn hỏi.” Hoắc Vi Vũ không trả lời thẳng.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô:

“Cho nên, Vi Vũ, về sau có muốn tiếp xúc với tôi hay không, cô nghĩ cho rõ rồi trả lời.”

Hoắc Vi Vũ nhíu mày.

Thân thể dễ chịu và trong lòng dễ chịu là hai khái niệm bất đồng.

Anh nói là tiếp xúc thân thể, cô nói chạm, là tình cảm va chạm, cũng là hai khái niệm bất đồng.

“Nói đơn giản xíu, đừng nhiều tầng hàm nghĩa quá. Đại não cấu tạo cũng không có phức tạp như anh.” Hoắc Vi Vũ lập lờ nước đôi nói.

Anh ôm eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.

Ánh mắt sáng rực, xâm lược nhìn cô.

Cô mập mờ suy đoán, cũng làm anh dễ chịu hơn so với câu “Tôi không muốn anh chạm vào tôi”, cũng trấn an anh hơn rất nhiều.

Không uổng phí anh cực khổ như vậy, trước hết để cho cô dễ chịu.

Giọng nói của Cố Cảo Đình nhẹ nhàng hơn:

“Đại não cô không phức tạp nhưng lại nói ra được câu phức tạp như vậy, Vi Vũ, kỳ thật chúng ta là cùng một loại người.”

Lông mi Hoắc Vi Vũ run rẩy.

Hô hấp của anh rơi vào mặt của cô, giống như nhẹ nhàng kích thích trái tim của cô.

Bọn họ là cùng một loại người.

Đây là nguyên nhân anh tuyển cô làm lốp xe dự phòng sao?

Đều kiêu ngạo, đều tự phụ, không chịu nhận thua, đều gánh vác thương tổn của tình yêu.

Anh ấn sau gáy cô, đặt vào cỗ anh.

Hoắc Vi Vũ ngửi được mùi vị quen thuộc của anh, trong lòng hơi hoảng hốt, bối rối nhìn không khí.

Anh nói, anh quan tâm cô có thích anh hay không.

Anh nói, sẽ cưới cô.

Anh nói, về sau chỉ có một mình cô.

Đây có phải là thật không!

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.