Chương 116. Cút đi, đồ lòng lang dạ sói.
Ngụy Ngạn Khang nhìnHoắc Vi Vũ rời đi, co quắp ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Trong lòng như bị nhéo, đau phát rét.
“Tiểu Khang, loại phụ nữ như vậy con thích làm gì, không coi ai ra gì, vô liêm sĩ, lòng lang dạ sói!” Nạp Lan Tĩnh Oánh tự cho là đúng nói.
“Cô ta còn lấy 10 vạn của mẹ anh, chính miệng cô ta thừa nhận, không biết nhân phẩm của cô ta thấp đến dạng nào nữa, loại phụ nữ như vậy, sao có thể gả vào Cố gia.” Cố Kiều Tuyết giận đến mặt đỏ bừng.
“Các người thật cho cô ấy tiền sao?” Ngụy Ngạn Khang cắn răng, hỏi ngược lại. Cũng còn có chừng mực, không xé rách da mặt với bọn họ.
Cố Kiều Tuyết nhìn Nạp Lan Tĩnh Oánh.
Nạp Lan Tĩnh Oánh hồi đáp: “Con đừng nghe Hoắc Vi Vũ nói lung tung, châm ngòi ly gián, cô ta nói có mấy lời, con liền không biết phân biệt phải trái, loại con gái làm ba ba tức chết, nếu con cưới, không sớm thì muộn cũng làm mẹ tức chết.”
Ngụy Ngan Khang không bình tĩnh, nhíu mày:
“Cô ấy làm ba ba tức chết, đều vì con, Hoắc Vi Vũ vì con mà mất đi hết, không đáng được trân trọng sao?”
“Cô ta vì 10 vạn mà bỏ con, có cái gì đáng trân quý chứ.” Nạp Lan Tĩnh Oánh tức giận nói.
“Cô ấy đưa chi phiếu cho cô nhi viện, hôm nay cô nhi viện gọi điện thoại cho con, nói chi phiếu đã bị đóng băng, vậy ai đóng băng, ai có quyền đó, trong lòng mẹ cũng rõ ràng, rốt cuộc nhân phẩm của ai xấu xa, bà còn dám nói đến chuyện chi phiếu sao?” Ngụy Ngạn Khang xúc động nói ra.
Nạp Lan Tĩnh Oánh tát Ngụy Ngạn Khang một cái, nắm chặt tay:
“Mẹ làm như vậy không phải vì con, vì gia tộc của chúng ta sao, mẹ không hi vọng con dây dưa với Hoắc Vi Vũ, con phải đối tốt với tiểu Tuyết, tiểu Tuyết mới là người con nên yêu.”
“Con biết con nên yêu ai, trong lòng con có ai, con sẽ không kết hôn.” Lần đầu tiên Ngụy Ngạn Khang phản kháng lại gia đình, đi đến cửa.
“Ba của con có con riêng ở ngoài.” Nạp lan Tĩnh Oánh thốt lên.
Ngụy Ngạn Khang dừng bước, không tin nhìn Nạp lan Tĩnh Oánh.
“Ba của con cùng cậu của con đang đấu rất quyết liệt, nếu như bà con biết, ba của con có con riêng bên ngoài, bà là người chú trọng lễ giáo, bà sẽ giao Ngụy Quốc cho cậu của ngươi, cậu của con mà thắng, nhất định sẽ không bỏ qua cho ba con, cũng sẽ không bỏ qua cho con, hắn ta là người hung ác tàn nhẫn, con cũng biết, chúng ta cần Cố gia che chở, không phải cướp đoạt địa vị, mà là sinh tồn, con muốn nhìn gia tộc Nạp Lan xong đời sao?” Nạp Lan Tĩnh Oánh nhìn Ngụy Ngạn Khang.
“Cho nên, mẹ muốn lấy hạnh phúc hôn nhân của con để đổi lấy bình yên cho gia tộc sao?” Ngụy Ngạn Khang đau lòng hỏi, nước mắt tràn ngập khóe mi.
Nạp Lan Tĩnh Oánh trầm mặt, quay mặt sang chỗ khác.
“Các người coi tôi là gì, là công cụ hộ vệ của mình sao, Ngụy Ngạn Khang, tôi cho rằng anh yêu tôi thật lòng chứ.” Cố Kiều Tuyết không bình tĩnh chất vấn.
“Tôi muốn được im lặng.” Ngụy Ngạn Khang đi vào phòng.
Ý tá đứng ngoài cửa, mặt khó xử đưa điện thoại cho Ngụy Ngạn Khang, xin lỗi nói:
“Thật có lỗi, tiên sinh, lúc anh gọi cho Hoắc tiểu thư, vừa vặn mẹ anh gọi điện thoại tới, tôi liền tiếp, nói với mẹ anh, mặt khác…”
Y tá nhìn ra sau lưng.
Ngụy Ngạn Khang nhìn theo ra phía sau.
Tám binh sĩ mặc quân phục mặt không cảm xúc nhìn anh.
Thương trung tá đi đến trước mặt Ngụy Ngạn Khang: “Tư lệnh nói, hôn lễ rất quan trọng đối với phụ nữ, ngài hi vọng anh tĩnh tâm tu dưỡng đến ngày kết hôn, đi theo chúng tôi.”
Nạp Lan Tĩnh Oánh cùng Cố Kiều Tuyết đi ra cửa, nhìn thấy Ngụy Ngạn Khang bị mang đi…