Chương 44. Oan gia ngõ hẹp gặp nhau.
Chỉ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Đưa đồ ăn.”
Hoắc Vi Vũ nhìn qua lổ trên cửa, thấy phục vụ đẩy xe đồ ăn.
Cô mở cửa ra.
Phục vụ đẩy xe tiến vào, đặt đồ ăn lên bàn, lúc rời đi, thì đột nhiên một người mặc đồ tây đen xông vào.
Mắt anh ta không thèm nhìn cô, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, yêu cầu nói:
“Một lát sẽ có người đến tìm tôi, nhớ giúp tôi cản mấy người đó, sẽ có lợi cho cô.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn bóng lưng thon dài. Hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
“Trai đẹp, anh vào nhầm phòng rồi.” Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
Duật Nghị kinh ngạc xoay người, nhìn Hoắ Vi Vũ:
“Cô biết tôi là ai không?”
Hoắc Vi Vũ nhìn anh ta lớn lên rất tốt, mắt hai mí, mày rậm mắt to, ngũ quan chính trực, tuy nhiên lại quá kiêu căng.
Đáng tiếc, cô nhìn quen Cố Cảo Đình rồi, cả Ngụy Ngạn Khang, những mỹ nam bậc nhất cô đều đã xem qua, bây giờ liền miễn dịch với trai đẹp.
Khóe miệng giật giật châm chọc, Hoắc Vi Vũ lười biếng hếch cằm hướng ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Tôi không cần biết anh là ai, ra ngoài!”
Trai đẹp chỉ ngón giữa lên, nhìn trên đất, cuồng vọng nói:
“Cô có bị ngốc không, do you understand? Cô mất quyền phỏng vấn.”
Hoắc Vi Vũ lãnh băng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt mình, kéo dài âm thanh:
“Cút…”
“Người nên cút là cô, lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Duật Nghị tóm lấy tay Hoắc Vi Vũ cưỡng chế kéo cô ra ngoài.
“Tư lệnh, lầu một, lầu hai đều loại bỏ, khẳng định là lầu ba rồi.” Thượng trung tá báo cáo với Cố Cảo Đình.
Sắc mặt Cố Cảo Đình lạnh lùng, cương nghị, đôi mắt sắc bén như dao nhìn lướt qua hành lang.
Như một vương giả.
Duật Nghị nhíu mày, nói với Hoắc Vi Vũ:
“Cô chỉ cần giúp tôi ngăn cản mấy người kia, biệt thự này liền tặng cho cô.”
“Tôi không hứng thú với biệt thự của anh.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Rầm.” Cửa phòng 302 kế bên bị đá văng ra.
Duật Nghị thêm bối rối:
“Cộng thêm một ngàn vạn.”
Không đợi Hoắc Vi Vũ trả lời, chạy tọt vô toliet.
Hoắc Vi Vũ híp mắt nhìn qua lổ trên cửa.
“Tư lệnh, phòng 302 không có.” Thượng trung tá báo cáo.
Cố Cảo Đình lạnh lẽo nhìn về phía phòng 303.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.
Móa!
Tại sao chỗ này cũng đụng phải anh ta.
Nếu thấy cô ở đây, khẳng định sẽ bị anh ta chơi đùa một phen.
Hoắc Vi Vũ cầm túi của mình xông vào phòng tắm.
“Sao cô cũng vô đây vậy?” Duật Nghị kinh ngạc nói.
Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ ra, ném túi xuống hồ bơi, mắt cũng không thèm liếc anh ta một cái, lãnh băng nói:
“Nếu như bị bắt, đừng nói đã gặp qua tôi.”
“Cái gì?” Duật Nghị không hiểu hỏi.
Hoắc Vi Vũ giẫm chân lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.
Duật Nghị: “…”
Có cần nhảy lầu như vậy không?
Anh chạy đến trước cửa sổ.
Hoắc Vi Vũ rơi xuống nước, bọt nước nổi lên, va chạm quá mạnh, mặt và toàn thân đều bị đau rát.
Cô cũng không quan tâm đau đớn, người ướt nhẹp leo lên bờ, cầm bọc của mình, nhìn phía trên lầu.
Duật Nghị dừng lại, liền hạ quyết tâm, chân giẫm lên bệ cửa sổ, liền bị âm thanh Thượng trung tá làm giật mình:
“Thái tử, nguy hiểm!”
Duật Nghị ão não, chậm một bước rồi, quay người, liền thấy mặt Cố Cảo Đình không cảm xúc.
“Cha của anh để cho tôi trông nom anh, đi theo tôi.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Duật Nghị hất tay Thượng trung tá ra:
“Cha của tôi để cho anh trông nom tôi, không phải để anh giam giữ tôi, tôi mở party chơi đùa với bạn bè cũng phải cần anh cho phép sao!”
“Mở party đúng không? Muốn phỏng vấn hả, tôi giúp anh tìm một chỗ phỏng vấn tốt hơn, thấy thế nào?”
Khóe môi Cố Cảo Đình câu lên, cười như không cười khiến người ta thấy lo sợ.