Chương 46. Chừng nào cô mới có thể ngoan ngoãn.
“Sao nhìn thấy tôi liền chạy?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua mặt cô, sau đó nhìn xuống thân thể ướt nhẹp của cô, vươn tay.
Thượng trung tá cung kính đặt khăn tắm màu trắng vào tay của anh.
Bàn tay anh vung lên, ném khăn cho Hoắc Vi Vũ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không lạnh không nhạt hỏi:
“Quần áo còn chưa khô, sao không vào phòng thay đổi, còn tính chạy đi đâu?”
Hoắc Vi Vũ thấy anh ta nói chuyện thanh đạm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát cơ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trong lòng cô sợ hãi, nhưng lại không muốn sợ hãi.
“Không cẩn thẩn làm quần áo bị ướt, lại không có mang theo áo khác, nên muốn đi ra ngoài mua quần áo.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy lí do này không tệ.
Ngón tay anh ta vuốt ve môi đỏ của cô, ánh mắt lạnh lẽo:
“Hoắc Vi Vũ, khi nào cô mới ngoan ngoãn đây?”
‘Tại sao phải ngoan, tôi đâu phải con gái của anh, tôi có quyền tự do.” Hoắc Vi Vũ đáp, hất tay của anh ra.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia sắc bén, chất vấn:
“Bản thân đã kết hôn còn đi tham gia tuyển vợ, cô cảm thấy cô đúng?”
“Tôi không biết tuyển vợ là cái gì, tôi đi theo giúp đỡ bạn tôi.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi lên phía trước.
Cố Cảo Đình nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ, nheo mắt lại, nguy hiểm hiện lên.
“Nếu như bạn của cô không nói cho cô biết đây là đâu, thì chính là dụ dỗ người khác. Thượng trung tá, tìm luật sư khởi tố.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ dừng bước lại, nếu Cố Cảo Đình muốn trừng trị Yến Tử, thì đến hài cốt Yến Tử cũng không còn.
“Cô ta vô tội, nếu anh tức giận, thì trừng phạt tôi này.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
“A” Cố Cảo Đình cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đi đến biệt thự.
“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ chạy đến, nắm chặt tay anh ta.
Cố Cảo Đình hất tay cô ra, một giây sau, nắm chặt vai cô, hôn lên môi cô.
Quá mức mãnh liệt, giống như sóng cuộn, nuốt hết tất cả của cô.
Hoắc Vi Vũ lui về sau, dựa vào thân cây.
Bàn tay anh ta nóng rực di chuyển xuống eo cô, đùa giỡn váy của cô, nhưng như nghĩ đến cái gì, không có xâm nhập, lại di chuyển đến ngang hông của cô, buông lỏng cô ra.
Trong mắt say mê ham muốn.
“Cô nói tại sao cô lại đến? Chuẩn bị gì để cho tôi không tức giận?” Cố Cảo Đình lạnh giọng nói: “ Nói cho tốt , cô chỉ có một cơ hội thôi.”
“Cô ta nói đi xem mắt, bảo tôi ở trong phòng, cô ta không có lừa gạt tôi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Hiển nhiên, đáp án này, Cố Cảo Đình không hài lòng. Anh ta mặt lạnh đi đến biệt thự.
Thượng trung tá chạy chậm đuổi theo bọn họ.
Cố Cảo Đình ngạo nghễ ra lệnh:
“Ta không muốn nhìn thấy Trần Yến ra khỏi ngục giam, an bài một chút.”
Hoắc Vi Vũ bực bội, cắn chặt môi, máu tanh chảy ra, chạy tới chỗ Cố Cảo Đình, hỏi:
“Anh muốn thế nào mới không tức giận?”
Cố Cảo Đình không thèm để ý, đi vào thang máy.
Hoắc Vi Vũ cũng theo vào, nắm chặt tay Cố Cảo Đình: “Tôi làm đồ ăn thật ngon, anh từ xa chạy tới, có đói bụng không?”
Cố Cảo Đình không lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ miễn cưỡng đứng trước mặt anh ta:
“Tôi làm bánh kem cũng rất ngon.”
Cố Cảo Đình u lãnh nhìn xuống cô.
“Lúc trước tôi dùng CMND của Yến Tử, Yến Tử muốn tôi theo giúp đỡ, phần tình nghĩa này tôi phải trả, nên tôi theo Yến Tử tới, tôi cũng không hứng thú với chuyện này, lúc anh tới, tôi cũng đang nghỉ ngơi trong phòng, kết hôn là tôi yêu cầu, sẽ không có khả năng thay đổi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Cảo Đình liền ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ dễ dàng bị anh ta nhấc lên…