Chương 84. Cô có thể chạy trốn, nhưng đừng để tôi bắt được! (2)
Sau mười lăm phút, Cố Cảo Đình bước ra khỏi phòng tắm.
Quấn khăn tắm màu trắng ở bụng.
Cơ thể cường tráng khỏe mạnh, dáng người cao ngất, mang theo ánh mắt xâm lược, từ từ nhìn về phía cô.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nhướng mày.
Không thể lui, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Cố Cảo Đình âm trầm nhìn cô, mặt không cảm xúc, giống như bậc đế vương, ngồi xuống bên cạnh cô, lãnh khốc ra lệnh:
“Bắt đầu đi.”
Trong lòng Hoắc Vi Vũ trống rỗng, tay nắm thành quyền, đôi mắt rũ xuống.
Cố Cảo Đình nhìn tay của cô, ánh mắt lạnh thêm mấy phần, bàn tay bao phủ lên gáy cô, dùng sức.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy bàn tay anh nóng như lửa, đặt trên gáy, khiến cho người ta không kháng cự được, mặt liền đụng vào má anh ta.
Một mùi sữa tắm thơm ngát bay vào trong mũi cô.
Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm đầu cô, ánh mắt thâm trầm lạnh như đá, bén nhọn, kiên cường, không có chút tình cảm.
Hoắc Vi Vũ dò xét nhìn anh ta.
Trong mắt người đàn ông này một chút khiếm khuyết cũng không có, chỉ có sóng ngầm mãnh liệt cùng đè nén phẫn nộ.
“Tôi nói trước, tôi chưa từng làm qua, làm hư, không nên trách tôi.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng:
“Cô dám sao!”
Anh ta nghĩ mình không dám sao?
Hoắc Vi Vũ xốc khăn tắm lên.
Mặc dù chưa từng làm qua, nhưng xem qua phim ảnh không ít.
Ở cái tuổi đó, tóm lại là có chút hiếu kỳ.
………. (Tại đây, lược bỏ một vạn chữ.)
Tim đập quá nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trên thế giới luôn tràn đầy bất ngờ và không tưởng tượng nổi.
Khi còn bé Hoắc Vi Vũ cũng không thể tưởng tượng nổi cô và Cố Cảo Đình xảy ra chuyện như vậy.
Cũng may, có mùi thơm của sữa tắm, so với bản thân anh ta, thì tiểu gia hỏa này ngoan hơn, hơi khoa trương, cô vỗ về trấn an.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình.
So với vừa rồi, mắt anh ta càng sâu, cơn giận giống như giảm đi không ít, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, bàn tay vuốt sau lưng cô.
Trên tạp chí nói, đàn ông cái kia, về sau sẽ dễ nói chuyện hơn.
Chẳng lẽ là thật?
Chỉ là, tuy anh ta nhìn cô như vậy, nhưng vẫu còn duy trì cao cao tại thượng, ung dung, tao nhã, không giảm chút cao quý nào cả.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, vất vả cần cù làm việc.
Làm việc mười mấy phút, cô mệt quá sức, hơi mất kiên nhẫn, nhìn anh ta.
Không kịp đề phòng…( mí bạn tự hiểu :x)
Anh ta cầm cằm cô, hôn lên môi cô.
Không bá đạo như mấy lần trước, lần này rất nhẹ nhàng, chậm rãi ngậm lấy môi cô.
Hoắc Vi Vũ bị giật mình liền nuốt xuống.
Trong dạ dày nóng nóng khó chịu, cả người không thoải mái.
Cô muốn súc miệng, muốn đánh răng, cô muốn đi súc ruột, cô muốn gặp thiên sứ áo trắng, giúp cô một tay truyền đạt, cầu xin ông trời tha cho cô.
Hình như Cố Cảo Đình không muốn buông tha cô, hô hấp càng ngày càng nặng, phả vào mặt cô.
Hoắc Vi Vũ chưa có kinh nghiệm, không biết anh ta muốn làm gì nữa.
Cô mở to mắt phòng bị nhìn anh.
Không phải nói sau khi đàn ông làm cái kia, đều ngừng công kích sao?
Cô cảm thấy anh không giống như muốn ngừng công kích, mà chính là ngày càng hăng hái, công kích thêm mấy trăm lần cũng không sao.
“Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Hoắc Vi Vũ yêu cầu nói.
Cố Cảo Đình dừng lại, nhắc nhở:
“Ngày mai đi tới đảo của tôi ký hiệp nghị chuyển nhượng biệt thự.”
“Không vội, biệt thự đâu có chân chạy đi được? Hơn nữa, anh ký, tôi ký đều giống nhau.” Hoắc Vi Vũ không nhịn được nhíu mày.
Cố Cảo Đình trầm mặt ba giây, ra lệnh:
“Ngày kia cô đến đảo của tôi ký hiệp nghị chuyển nhượng biệt thự.”
Hoắc Vi Vũ: “…”