“Đường kính?” Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu nghĩ.
đường kính trong ấn tượng của cô rất mơ hồ.
Nói lớn, khẳng định không có sai.
Cô dùng hai ngón trỏ vẽ hai mươi lăm cm, “dài như vậy.”
Lại dùng tay vẽ một vòng tròn, “to như vậy.”
“cái chén em uống rượu sao kỳ quái như vậy?” Cố Cảo Đình hồ nghi.
“Uống rượu? Cái gì uống rượu? em uống rượu cái chén rất lớn, phỏng chừng có nửa cân dung lượng.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Vậy mặt trên em vẽ lớn như vậy là cái gì?” Cố Cảo Đình bị cô làm cho ngốc.
“đinh đinh của em, anh giúp em tìm xem, không biết đi nơi nào?” Cô xốc lên chăn, không có nhìn đến, lại mở gối đầu ra, phía dưới gối đầu cũng không có.
Ghé vào trên giường, nhìn về phía dưới giường, cũng không có tìm được.
Cố Cảo Đình nhìn bộ dáng cô chổng mông lên, có loại xúc động muốn đem cô ném vào WC.
Cô coi mình thành nam sinh còn chưa đủ, vẫn là kích cỡ Âu Mĩ.
“Hoắc Vi Vũ, em ngủ trước đi, anh giúp em tìm, chờ khi em tỉnh, tìm có rồi.” Cố Cảo Đình nhẫn nại tính tình nói.
Hoắc Vi Vũ ngã vào giường, sống không còn gì luyến tiếc nhìn trần nhà, tự mình lẩm bẩm: “Không xong, em thành thái giám rồi.”
Cố Cảo Đình: “……”
Anh đắp chăn lên cho cô một lần nữa.
tầm mắt Hoắc Vi Vũ đặt ở trên bụng anh, nheo đôi mắt lại, chất vấn: “anh trộm đồ vật của em?”
“Cái gì?” Cố Cảo Đình khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ cầm tiểu đồng bọn của anh, mở lớn tròng mắt, “Trảo tặc dơ bẩn, bị ta bắt tại chỗ, anh chiếu cố tôi, từ nơi tôi trộm đi, tự mình lắp lên rồi.”
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “ngủ đi.”
Hoắc Vi Vũ mở tay anh ra, có chút tức giận nhíu mày, bá đạo nói: “Trả lại cho em.”
Cố Cảo Đình có cảm giác vô lực chống đỡ, “Cái này là của anh. em vốn dĩ không có.”
đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu, rất là sốt ruột, “anh chơi xấu, phía trước tôi có, Tiểu Ba còn sờ qua.”
trong mắt Cố Cảo Đình phụt ra một tia sắc nhọn, “em nói Tiểu Ba sờ qua.”
“Cô còn thẹn thùng.” Hoắc Vi Vũ thực xác định nói, đi gỡ dây lưng của anh.
“Mò mẫn em sao?” Cố Cảo Đình có loại dự cảm bất hảo, đem Hoắc Vi Vũ một phen kéo ra.
về sau anh khẳng định không cho cô uống say.
Hoắc Vi Vũ nhìn sắc mặt Cố Cảo Đình không tốt, cô cũng không nghĩ hại Tiểu Ba.
“em chỉ đùa một chút.” Cô sửa lời nói, đáng thương nhìn bụng anh nơi đó nhô lên.
“Loại vui đùa này về sau không được làm.” Cố Cảo Đình buông tay ra.
Cô biểu tình ôn nhu, hai đầu gối quỳ trên giường, ôm nắm tay, làm nũng nói: “Vậy anh trả lại cho em được không, em đã không có đinh đinh, liền không uy vũ, Hoắc Vi Vũ không có uy vũ.”
Cố Cảo Đình dở khóc dở cười, “Dài ở mặt trên, kích cỡ với em cũng không phù hợp.”
“em nhìn xem.” Cô không tin, nhìn anh.
Cố Cảo Đình vô ngữ.
Đối với cô, anh thật sự dùng hết sủng nịch và kiên nhẫn.
Biết rõ cô uống say phát điên, anh lại nguyện ý cùng cô điên cùng nhau.
Anh nằm tới trên giường, một tay chống ở trên trán, ánh mắt ôn nhu, ý bảo chính cô động thủ.
Hoắc Vi Vũ dũng cảm, đem quần anh kéo xuống dưới, nhìn anh.
Đầu ngón tay chạm chạm.
kích thước bọt biển mẫn cảm lớn mạnh.
Cô mở lớn đôi mắt, lại đụng chạm.
lòng bàn tay cô thực nhu hòa, là cảm giác anh thích.
Anh cũng thích cô như bây giờ, linh động giống một con tiểu bạch thỏ.
Anh nhớ tới khi cô còn nhỏ.
Lần đó, anh đi nhà cô, lấy cớ thăm hỏi cha cô, cảm tạ cha cô trị liệu cho ông nội anh, kỳ thật là xem cô.