Chương 444: Cố Cảo Đình, tôi chờ anh quay về.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bực bội nói:
“Lấy đi.”
“Vâng.” Lý trung tá gật đầu.
“Hoắc Vi Vũ, Mai Lâm lưu lại vì tôi, cô mang tôi đi, Cảo Đình lấy lý do gì lưu cô ta lại? Cô muốn hại chết Cố Cảo Đình sao?” Tử Viện tức giận nói.
“Đợi chút nữa.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy Tương Tử Viện nói rất có lý.
Cô không thể vì tâm trạng của mình mà hại Cố Cảo Đình được.
“Để cô ta đi.” Hoắc Vi Vũ sửa lời.
“La la la, là lá la.” Tử Viện đắc ý ngâm nga, cố ý trước mặt Hoắc Vi Vũ diễu võ giương oai đi qua.
Hoắc Vi Vũ bắt lấy cánh tay của cô, kéo vào trong phòng.
Tử Viện: “...”
“Hoắc Vi Vũ nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ nói cho anh Cảo Đình biết, nói cho anh tôi biết, bôn họ sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Tử Viện sợ hãi cảnh cáo nói.
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng:
“Cô biết tôi hiện tại không người thân, cô đợn một mình, nói không chừng, ngày nào đó không muốn sống nữa, liền liên lụy cô một chút, về sau không nên chêu chọc tôi, biết không?”
Tử Viện nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ:
“Biết rồi.”
Hoắc Vi Vũ buông tay.
Tử Viện chạy ra ngoài, thò đầu ra cửa, cười híp mắt nói:
“Hoắc Vi Vũ, chờ anh Cảo Đình trở về, tôi sẽ nói cho anh ta biết là cô đánh tôi.”
Tử Viện nói xong, chạy nhanh như chớp.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi.
Chờ Cố Cảo Đình trở về, hiện tại anh cũng vừa lên phi cơ.
Cô đóng cửa, nhìn Tử Viện trốn sau tường.
Cô ta nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, vội vàng chạy.
Hoắc Vi Vũ: “...”
Cô nằm trên giường, lần này tới tháng thật đau.
Cô ngủ không được, bật điện thoại di động lên.
Trên điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi.
Có Hoắc Thuần, Thái Nhã, Lý Nghiên Hiền, Ngụy Ngạn Khang, Cố Kiều Tuyết, Ngụy Tịch Phàm, Tiểu Bát, Thừa Ân, Lâm mẹ.
Có ít người cô không muốn gọi lại, có ít người, cô cảm thấy đã trể rồi nên không muốn làm phiền.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ qua lỗ trên cửa, thấy không có ai.
Cô vừa trở lại giường, tiếng đập cửa lại vang lên.
Cô lại đi tới cửa, nhìn qua lỗ, vẫn không có ai.
Là ai gõ cửa, trong lòng cô cũng đả nắm chắc.
Mở cửa.
Tương Tử Viện đứng ở cửa ra vào, vừa muốn gõ cửa, vừa vặn bị bắt được, bị hù cho mất vía, co cẳng chạy, trượt chân, té.
Còn chưa đứng lên, liền thấy Hoắc Vi Vũ ở trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
“Tương Tử Viện, cô một mực gõ cửa phòng tôi, tôi biết cô muốn tôi không ngủ ngon, nhưng mà cô cũng không ngủ được, không phải sao? Đây là hại người không lợi mình. Đương nhiên, cô có thể tiếp tục gõ, chỉ cần tôi nhét bông gòn vào tai là kh6p6ng nghe được gì. Cô đừng ấu trĩ như vậy, IQ dừng ở lúc học tiểu học à, hay là mai mốt để con của chúng tôi chơi với cô?” Hoắc Vi Vũ không chút nương tình nói.
“Vậy cô không được câu dẫn anh Cảo Đình, tôi thích anh ta, chỉ cần cô đáp ứng không câu dẫn anh ta, tôi liền không nhằm vào cô.” Tương Tử Viện đứng lên nói.
“Tin tôi đi, đối với cô mà nói, anh ta quá già rồi.” Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói.
Tương Tử Viện không bình tĩnh:
“Cô và tôi cùng tuổi.”
Hoắc Vi Vũ chỉ chỉ đầu:
“Tôi nói là cái này.”
Tử Viện tức giận:
“Tôi nói cho cô biết, tôi biết ba của cô là ai? Ba ruột.”
Nhóm dịch: Mèo Xinh