Chương 157:cô dám!
Trước phòng 801 khách sạn Shangri-La
Ngụy phu nhân thở hổn hển trừng mắt cửa phòng 801, gõ, “Ngụy Tịch Phàm, anh đi ra cho tôi, để cho tôi nhìn xem anh chung chạ với phụ nữ Y Thủy.”
Hoắc Vi Vũ đứng ở chỗ rẽ, trầm tĩnh nhìn Ngụy phu nhân nổi giận đùng đùng, trong mắt hiện lên đồng tình cùng thương cảm.
chị Lý nói qua cho cô biết về việc Ngụy phu nhân.
Cô tên Lý Nghiên Hiền, là con gái chủ mỏ đồng, Ngụy Tịch Phàm vốn ở rể.
Sau cô bán nhà máy quặng đồng hỗ trợ Ngụy Tịch Phàm mở công ty giải trí, có được 50% cổ phần của công ty.
lúc cô còn trẻ, xinh đẹp như hoa, dáng người cao gầy tinh tế, chỉ là sau khi sinh con, có chút mập ra, dung mạo vẫn còn như cũ, nhưng mà theo chị Lý nói, cô nặng hơn160 cân.
Nhất ngược cảm tình, không phải thời điểm yêu đương oanh oanh liệt liệt, mà là sau khi kết hôn mười năm, người phụ nữ đem thanh xuân, sự nghiệp, dáng người, tinh lực, tài sản, cho người đàn ông mình yêu, lại bị người đàn ông này phản bội.
Cô hận loại đàn ông này, cũng chán ghét loại tiểu tam.
“Đi thôi, dựa theo kế hoạch của tôi hành sự.” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
Phóng viên từ chỗ rẽ ra tới, hướng tới Lý Nghiên Hiền, “chào bà, tôi từ nhật báo Ninh Xuyên, xin hỏi hiện tại bà là tới bắt gian sao?”
Lý Nghiên Hiền trừng lớn đôi mắt đỏ, cáo kỉnh nói: “Chuyện của tôi cần gì anh đánh rắm, cút.”
“Chúng tôi sẽ trợ giúp cho bà, giúp bà đăng báo, giúp bà nói chuyện trên radio, loại đàn ông này nên đưa ra ánh sáng, làm tổn thương sự nghiệp của anh ta, bạn bè thân nhân của bà cũng nên biết bà chịu khổ, đúng không?” Phóng viên cười hì hì nói.
Lý Nghiên Hiền dừng một chút.
sự nghiệp của Ngụy Tịch Phàm cũng là sự nghiệp của cô, cô còn không nghĩ bị bạn bè thân thích chung quanh chê cười, nhíu mày nói: “Tôi không cần anh trợ giúp, tránh ra.”
Phóng viên đứng tại chỗ không đi.
Lý Nghiên Hiền có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía người phục vụ khách sạn, “Tới phiên cô.”
“Ngụy phu nhân.” Người phục vụ hướng tới Lý Nghiên Hiền đi qua, “Ngụy tổng ở tầng hai mươi tám cao nhất chờ bà, xin bà theo tôi lại đây.”
Lý Nghiên Hiền liếc mắt phóng viên một cái, hiện lên bực bội.
Nếu Ngụy Tịch Phàm ở tầng cao nhất, chứng minh cô oan uổng Ngụy Tịch Phàm, nếu không, Ngụy Tịch Phàm khẳng định ở bên ngoài tìm người phụ nữ.
Cô cũng không nghĩ bị phóng viên biết.
Lý Nghiên Hiền đi theo người phục vụ vào thang máy.
Hoắc Vi Vũ lập tức đi qua gõ cửa phòng 801, “Ngụy tổng, tôi là Hoắc Vi Vũ, đã an bài cho ông thang máy tốc hành lên tầng hai mươi tám, ông có thời gian hai phút, trên đó tôi an bài làm cho Ngụy phu nhân ngạc nhiên.”
Ngụy Tịch Phàm gấp gáp mở cửa.
Hoắc Vi Vũ thấy được cùng Ngụy Tịch Phàm ở bên nhau, chính là Hoắc Thuần.
Cô dừng một chút.
Phóng viên dựa theo cô đã dặn dò, lập tức chụp ảnh, từ trên thang lầu lao xuống.
Ngụy Tịch Phàm mắt lộ ra kinh hoảng, chuẩn bị đuổi theo.
Hoắc Vi Vũ giữ chặt cánh tay Ngụy Tịch Phàm, “Ngụy tổng không cần lo lắng, giao cho tôi xử lý, ông nhanh lên lên tầng hai mươi tám đi.”
Ngụy Tịch Phàm nhìn Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái, “tốt, trở về cho cô thêm tiền lương.”
Anh hướng tới thang máy đã an bài đi.
*
Hoắc Thuần từ trong phòng đi ra, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
mặt cô hiện lên vẻ khủng hoảng, càng thêm căm hận, hung tợn cảnh cáo: “Đừng nói bậy bạ trước ông nội, bọn họ sẽ không tin tưởng cô, chỉ có cô xui xẻo.”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Hoắc Thuần, “Nếu tôi có ảnh chụp để chứng minh?”
“cô muốn làm sao, cô cho rằng cô nắm nhược điểm của tôi, tôi liền sợ cô sao?” Hoắc Thuần không bình tĩnh quát.
“cô không cần sợ tôi, lấy tính tình Ngụy phu nhân, cô đoán sẽ có kết quả gì?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
Hoắc Thuần sợ thân thể đều run bần bật, Lý Nghiên Hiền có tiếng là người đàn bà đanh đá, “cô dám.”