Chương 302: Cô đối với anh, không phải không có một chút cảm giác
Đáng tiếc, Hoắc Vi Vũ ngủ rất say, không thể trực tiếp trả lời anh.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ đứng dậy, anh mở cửa.
Trung tá Thượng đứng ở bên ngoài.
Anh đưa điện thoại trả lại cho trung tá Thượng, “Cám ơn, cửa phòng trên lầu của cô ấy, anh kêu người tới mở đi.”
Trung tá Thượng tiếp nhận điện thoại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Anh ta muốn nói Hoắc Vi Vũ đã biết rõ chuyện của Phùng Tri Dao, anh ta cảm thấy, nhất định là ở đây, Hoắc Vi Vũ đã hiểu lầm tư lệnh.
Nhưng khi nghĩ lại, là lúc anh ta biết, Hoắc Vi Vũ đã nghe được nội dung không nên nghe.
Nếu như tư lệnh biết là do anh ta, không nên có làm thịt anh ta hay không.
Trung tá Thượng không dám, nhỏ giọng nói: “Tư lệnh, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, tám giờ sáng trong quân có hội nghị, tới 10h, kinh đô còn có hội nghị.”
“Ừ, bên phía Ngụy Tịch Phàm giúp Hoắc Vi Vũ nhắn lại, ngày mai cô ấy sẽ đi làm trễ.” Cố Cảo Đình phân phó nói.
“Vâng.”
Cố Cảo Đình xoay người, ánh mắt ảm đạm hơn.
Đáp ứng cô không can thiệp tới cuộc sống và việc làm của cô, anh không làm được.
Mặc dù cô hy vọng anh vĩnh viễn biến mất, nhưng anh biết rõ, anh cũng không làm được.
Anh nằm trên ghế sa lon, cánh tay khoác lên trên trán, anh nhắm mắt lại.
Chẳng qua chỉ thiu thỉu một lát, trung tá Thượng đã đánh thức anh rồi.
“Tư lệnh, chúng ta cần phải đi.”
Cố Cảo Đình nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, đã 6:30 rồi, anh đứng dậy.
“Đây là điện thoại của ngài, tin nhắn cũng đã phục hồi.” Trung tá Thượng cung kính đưa điện thoại cho anh.
“Để trên bàn đi.” Cố Cảo Đình đi vào toilet đánh răng rửa mặt, rồi đi ra.
Anh cầm lên điện thoại trung tá Thượng đặt ở trên bàn trà, mở khóa, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Vi Vũ gửi cho anh lúc năm giờ chiều ngày hôm qua.
“Hôm nay, gặp mặt ở nhà của tôi.”
Đây là lần đầu tiên cô hẹn anh?
Có điều điện thoại di động của anh bị rơi vào nước, cho nên anh không nhìn thấy.
Ngày hôm qua tâm tình của cô không tốt đi đến quán bar uống say, là bởi vì anh không có đến sao?
Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua một tia kinh hỉ.
Có lẽ, cô đối với anh, cũng không phải không có một chút cảm giác.
Anh nhìn về phía cửa phòng của Hoắc Vi Vũ, phân phó nói: “Trung tá Thượng, hôm nay cuộc họp trong quân độ tôi sẽ không đi, anh để cho sĩ quan Lý thay thế tôi.”
“Nhưng lần này vấn đề ở Nam Hải đã lửa sém lông mày, sĩ khí của chiến sĩ rất quan trọng.” Trung tá Thượng lo lắng nói.
“Chỉ có một Mai Tướng quân, tôi hoàn toàn không để vào mắt, hắn tốt nhất không nên chiếm lấy biển Hồng Việt, nếu không đúng là tự tìm đường chết, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn làm.” Cố Cảo Đình xác định nói.
Trung tá Thượng nhìn theo ánh mắt Cố Cảo Đình về phía của phòng của Hoắc Vi Vũ.
Thở dài một hơi.
Tư lệnh nói có chuyện quan trọng hơn muốn làm, không có chuyện khác, nhất định là liên quan đến Hoắc Vi Vũ.
“Vâng, bây giờ tôi trở về xử lý, còn cuộc họp ở kinh đô, ngài có đi hay không?” Trung tá Thượng dò hỏi.
“Nhìn tình huống đi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
“Vâng.” Trung tá Thượng lui ra ngoài.
Cố Cảo Đình mở ra cửa phòng ngủ, nhìn Hoắc Vi Vũ ngủ say sưa, anh không đành lòng quấy rầy.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, trong đầu vẫn còn chút mơ hồ, cô ngồi xuống, rũ mắt xuống phát ngốc.
Bên ngoài có một tiếng loảng xoảng.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần.
Cô ngồi trong phòng của mình.
Ngày hôm qua cô tự giam mình ở ngoài cửa, Cố Cảo Đình đưa cô đến nơi này.
Hoắc Vi Vũ từ trên giường bước xuống, cô mở cửa, nhìn ra phía ngoài, một người cũng không có.
Cửa sổ mở thật lớn, gió thổi luồn mạnh vào.
Hình như là thổi rớt vật gì đó phát ra âm thanh.