Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 72: Chương 72: cô muốn, tôi mua tới cho cô




Chương 72: cô muốn, tôi mua tới cho cô 

Biển xanh thẳm, mênh mông không thấy bờ, trời nước liền kề.

Rộng lớn, không giới hạn, cuồn cuộn.

cuộn sóng liên miên, mặt biển nhấp nhô, nhìn như rung chuyển, lại có cảm giác yên lặng.

Cõi lòng cũng lập tức rộng mở.

dường như trở về với thiên nhiên.

“Thật xinh đẹp.” Hoắc Vi Vũ cảm thán nói.

Cố Cảo Đình ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

trong mắt cô nổi lên gợn sóng, sóng mắt lóng lánh, trên mặt vui vẻ tươi cười đơn thuần, trở về là thiếu nữ hồn nhiên, không giống như ngày thường mang mặt nạ, đối với ai đều phòng bị, đối ai đều khắt nghiệt. Ai cũng không vào được thế giới nội tâm cô.

Cố Cảo Đình cúi người, ở trên mặt cô hôn một cái.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, lập tức lại cảnh giác, hỏi: “Làm gì?”

“Hôn cô.” Cố Cảo Đình đúng lý hợp tình trả lời, giống như hôn cô là sự tình thiên kinh địa nghĩa.

ánh mắt anh âm u so với biển rộng còn cuồn cuộn hơn.

Hoắc Vi Vũ hiển nhiên không lời gì để nói, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô thấy được một cái đảo nhỏ, đứng ở giữa biển, chợt thấy cây xanh như người, với biển một màu.

“Chúng ta bây giờ ở nơi nào?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“biển Hồng Việt, đảo Long U.” Cố Cảo Đình lời ít mà ý nhiều.

“đảo Long U? Tôi là lần đầu tiên nghe nói.” Hoắc Vi Vũ nhìn phi cơ muốn rơi trên đường băng.

“Là đảo tư nhân của bạn tôi.” Cố Cảo Đình kiên nhẫn giải thích.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, trong mắt lóng lánh lân quang.

bạn anh cũng thật có tiền, cái đảo nhỏ này diện tích bốn năm vạn mét vuông đi, bốn phía giao thông, thật đúng là xa xỉ.

Cố Cảo Đình liếc Hoắc Vi Vũ một cái, trầm giọng nói: “Thích nơi này không, tôi hỏi bạn tôi mua lại đưa cho cô. Nếu là cô muốn mua một cái đảo một lần nữa cũng có thể.”

Hoắc Vi Vũ: “……”

Cố Cảo Đình đối với phụ nữ thật đúng là hào phóng, anh động cái cho phi cơ, cho đảo nhỏ, sẽ không sợ bị phụ nữ lừa tiền sao?

“Cố thị một năm kiếm bao nhiêu tiền?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.

“Không rõ ràng lắm.” Cố Cảo Đình tự nhiên nói.

“A” Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên khinh thường.

Cố Cảo Đình thật đúng là không biết kiếm tiền vất vả, tiêu tiền như nước, Cố thị có bao nhiêu tiền, đều bị anh tiêu hết đi.

Dắt chìa khóa vàng ra đời thật tốt.

Cố Cảo Đình nhíu mày kiếm, không quá thoải mái hỏi: “cô cười cái gì?”

Hoắc Vi Vũ quyến rũ mà nhìn về phía anh, dựa vào bên cửa sổ, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “anh như vậy phá sản, mẹ anh biết không?”

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một đạo duệ quang.

Cũng chỉ có cô dám nói như vậy với anh, đổi lại người khác, sớm bị anh ném vào biển rộng làm mồi cá mập.

“Tôi không cần tiền của Cố thị.” Cố Cảo Đình lãnh khốc nói.

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, “làm quân nhân như vậy kiếm tiền?”

“Tôi có đầu tư của mình.” Cố Cảo Đình không kiên nhẫn nói.

biểu tình Hoắc Vi Vũ giờ phút này là bị sét đánh ngoài cháy trong sống.

Ông trời đối với người thật đúng là không công bằng.

Cho Cố Cảo Đình dung mạo, bối cảnh, quyền lợi, địa vị, còn phải cho anh đầu óc, anh liền không có khuyết điểm sao?

Đúng rồi, nghe nói Cố Cảo Đình có yêu thích một cô gái, chỉ là cô gái kia giống như không thích anh.

Đây coi như đối với cô loại sự nghiệp tình yêu cuộc sống cũng không như ý là một an ủi

Hoắc Vi Vũ tươi cười sung sướng khi người gặp họa.

“Lại cười cái gì?” Cố Cảo Đình khó hiểu hỏi.

Hoắc Vi Vũ lười biếng nói: “Tôi có chồng kiếm tiền giỏi như vậy, tôi đương nhiên không làm mà hưởng, vui vẻ.”

Cố Cảo Đình hơi hơi hướng lên trên nhếch khóe miệng, tươi cười thực nhẹ, không cho nhìn thấy.

Anh cầm cổ tay cô, trầm giọng nói: “Hạ cơ.”

Hoắc Vi Vũ đi theo anh ra ngoài.

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.