Chương 223: Đạp trên vàng rực
Hoắc Vi Vũ đến nơi lấy băng ghi hình, biết được nó đã biến mất, không có chụp được gì.
Trong đầu của cô như có đàn ngựa lè lưỡi chạy như điên.
Lập tức nổi điên.
“Tôi nói, mấy người cầm tiền làm việc, vậy mà băng ghi hình biến mất không thấy, có người đặt vòng hoa cúc ở trong hôn lễ người khác cũng mặc kệ, bây giờ còn nói hung hồn như vậy, mấy người không biết xấu hổ còn ở đây diễu võ dương oai hay sao?”
Nhân viên bị mắt không nói được lời nời, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tư lệnh nói rõ, muốn cho phu nhân trở lại hả giận.
Đánh không đánh lại, mắng không nói lại.
Kiên trì trong không khí im lặng, lại tiếp tục im lặng.
Hoắc Vi Vũ không lấy được băng ghi hình cũng không có cách nào, mắng bọn họ cũng vô dụng, chỉ có thể trở lại xe của trung tá Thượng.
“Được rồi, có thể là ý trời, nhất định muốn cô gả cho tư lệnh.” trung tá Thượng cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên ghế sau, tay đè nặng lên trán, nghĩ một lát, hỏi: “ Trung tá Thượng, không phải nói đã xử lý mấy vòng hoa cúc đó rồi sao, quăng ở đâu vậy? Tôi muốn xem.”
“Những vòng hoa cúc đó bị tôi ném vào lò đốt rác rồi, tôi cảm thấy nó xong rồi, mặc dù là cô làm, tư lệnh cũng không so đo đâu, cần gì phải xác nhận, cứ để nó bay đi, đối với mọi người đều tốt.” Trung tá Thượng lừa gạt nói.
Hoắc Vi Vũ đã không phản bác được lời của trung tá Thượng.
Cô đẩy cửa xe ra, từ trên xe bước xuống.
Trung tá Thượng vội vàng ngăn cản Hoắc Vi Vũ, bất đắc dĩ nói: “Quyền tiểu thư, cô muốn làm gì vậy. Đừng so đo làm khổ mình như vậy! “
Hoắc Vi Vũ mắt lạnh nhìn trung tá Thượng, “So đo hay không là chuyện của anh sao, muốn chứng minh mình trong sạch là chuyện của tôi, chuyện không có xảy ra trên người anh, nên đương nhiên anh chỉ cảm thấy đơn giản.A Anh cảm thấy tôi đang so đo, giày vog, làm gì cũng không được yên tĩnh, thì cách xa tôi ra một chút.”
“Tư lệnh để tôi đưa cô trở về.” Trung tá Thượng giải thích nói.
“Cút.” Hoắc Vi Vũ bạo lực một chữ.
Cô đã không còn kiên nhẫn với anh ta, trực tiếp đi về phía lò đốt rác.
Hơn 10' sau, cô đã đến, cô cầm rác đưa lên miệng.
Một đống lớn vòng hoa cúc Hoắc Vi Vũ bỏ vào trong miệng..
Một mùi hỗn hợp tanh tưởi có hương vị cây hoa cúc tràn ngập ở trong mũi.
Cô mở hoa cúc ra, thấy chữ trên băng gon là nguyền rủa Cố Kiều Tuyết.
Chứ viết là kiểu chữ Khải, không nhìn ra chữ viết.
Cây hoa cúc rất mới mẻ, hôm nay ngắt lấy, số lượng rất nhiều, ngoại trừ hàng đặt theo yêu cầu, nếu không thì, không có một cửa hàng bán hoa nào có số lượng lớn như vậy.
Hoắc Vi Vũ lấy mấy lá hoa cúc, chuẩn bị bò ra.
Cô mới phát hiện, nhiệt độ lò đốt rác còn thấp hơn bên ngoài.
Cô từ bên ngoài có thể bò vào, nhưng từ bên trong thì khong thể bước ra.
Cô không muốn xin giúp đỡ của trung tá Thượng, thấy anh ta liền phiền.
Cũng bất chấp ô uế, lấy đóa hoa đẹp nhất.
Giẫm lên trên vòng hoa cúc.. Cũng bò không ra.
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, lấy miếng hoa cúc vô cùng bẩn đưa lên miệng, lấy nó thử gần mười lần.
Cô còn chưa rời đi, đã ngã xuống đất thật đau.
Hoắc Vi Vũ lập tức bực bội, chán chường, cam chịu, ngồi ở trên vòng hoa cúc.
Không có oán giận, bây giờ không tốt, một giây sau, lại càng không tốt.
Cô làm chuyện gì cũng là sai, làm cái gì cũng không đúng. Mỗi một lần, làm cho cô cảm thấy mình cách tuyệt vọng lại tiến thêm một bước.
Nhưng vẫn muốn tiếp tục đi, không có ai cõng cô, cũng không có ai đứng bên cô, nhưng cuối cùng cô cũng có người quan tâm.
Cô chỉ có thể thử một lần.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, tay tiếp tục đưa cánh hoa cúc lên trên miệng.
Tay bị người cầm chặt.
Nhiệt độ tay của đối phương truyền đến trên da thịt của cô.
Hoắc Vi Vũ lại càng hoảng sợ, rút tay về, cảnh giác lui ra phía sau một bước.
Cố Cảo Đình bước lên, đứng ở trước mặt của cô.
Ánh mặt trời rơi vào sau lưng của anh, dường như trên người anh phát ra một tầng là ánh sáng lấp lắm.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh, mím môi trong mắt đầy chua xót, không biết vì sao, có cảm giác xúc động muốn khóc.