Chương 180:đơn đấu vẫn là quần ẩu
Hoắc Vi Vũ khẩn trương,trên cái mũi đều là mồ hôi tê dại.
Anh hôn cô, loại bỏ bất an của cô, chậm rãi dẫn đường.
Không sợ hãi là không có khả năng.
Thịt heo ăn nhiều, lại không có thân thủ giết qua heo.
thôi đi, như vậy hình dung không thỏa đáng.
“Chậm một chút.” Hoắc Vi Vũ mở miệng yêu cầu.
“uh.” Anh kỳ thật so với cô càng khó chịu, cố nén, không nghĩ xúc phạm tới cô, vuốt chậm rãi.
Cô tiếp xúc tới anh, cái loại nhiệt lượng này có thể thiêu đốt toàn thân cho đến máu sôi trào.
Hoắc Vi Vũ lưng cứng còng, ngón tay khẩn trương nắm cánh tay anh, so với phẫu thuật còn hoảng hốt hơn.
“Vi Vũ, thoải mái.” Cố Cảo Đình nói giọng khàn khàn, chậm rãi, chậm rãi.
Anh càng làm cô thoải mái, cô sao có thể thoải mái.
Này liền như khủng hoảng trướccái chết, càng chờ đợi càng sợ hãi.
phá thủng thôi.
“Không cần chậm, anh nhanh lên.” Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.
Cố Cảo Đình: “……”
Anh xem ra tinh thần cô căng thẳng, như vậy muốn cô, không thể làm đau chết cô.
Anh không nghĩ cô lưu lại bóng ma, cầm đầu gối, cúi người.
Hoắc Vi Vũ hít hà một hơi.
Một cổ * triều nhằm phía bụng cô, máu của cô, tới khắp toàn thân.
Trong đầu căn bản không thể tự hỏi, mắt mê mang.
Anh cư nhiên, cư nhiên……
Hoắc Vi Vũ muốn đẩy anh ra, cảm giác quá xa lạ, giống như muốn đem cô chết đuối, sa vào ở bên trong.
Mãnh liệt mênh mông.
hơn nữa, một chút sức lực trên tay đều không có, đẩy bờ vai của anh ra, mềm như bông.
Hô hấp ngược lại càng gấp, muốn hò hét, mới có thể bình ổn luống cuống trong cơ thể.
Thịch, thịch, thịch, tiếng đập cửa vang lên
Hoắc Vi Vũ quá khẩn trương, ngược lại, vượt qua cảm giác tập kích mà đến, chính cô hoàn toàn không thể khống chế, ngón chân duỗi thẳng tắp.
Anh còn không có né tránh đâu.
Cô đứt quãng um ra tiếng, một hồi lâu sau, mới bình ổn.
Cố Cảo Đình mê mị nhìn cô, gợi lên khóe miệng, trong mắt là không có mất đi gợi cảm, đem cô động tình, mê say xem lẫn vào mi mắt.
Cô mê hoặc giống như rơi vào phàm trần.
Anh đứng dậy, hôn lên môi cô, so vừa rồi càng thêm hung mãnh.
“Đông, đông, đông” bên ngoài gõ cửa càng thêm dồn dập.
Cố Cảo Đình bực bội, cầm lấy dây lưng ném tới buồn bực, một ánh mắt quét tới, quát: “cút.”
Phịch một tiếng, cửa bị phá mở.
“Cố Cảo Đình, anh đi ra cho tôi!” Duật Nghị nổi giận đùng đùng quát.
Cố Cảo Đình nhíu mày, sớm biết rằng buổi sáng hôm nay Hoắc Vi Vũ sẽ tìm đến anh, anh khẳng định không đem cái nhị thế tổ này mang lại đây.
Duật Nghị xem phòng không có người, đi thẳng đến phòng tắm, vặn nắm cửa, mở không ra, phẫn nộ đấm cánh cửa, hô: “Cố Cảo Đình, anh đi ra cho tôi, chúng ta đơn độc đấu.”
“Phanh phanh phanh.” Hoắc Vi Vũ thật lo lắng cửa phòng tắm cũng bị người đàn ông bên ngoài phá.
“cô tắm rửa trước.” Cố Cảo Đình nói giọng khàn khàn.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt đỏ bừng, từ cái bồn tắm nhảy xuống.
Cố Cảo Đình kéo lên mành tắm, quấn khăn tắm, mở cửa, dáng người thẳng tắp, mắt chim ưng sắc nhọn, ám muội, làm Duật Nghị run rẩy.
Duật Nghị nâng lên cằm, quát: “Cố Cảo Đình, anh đây là cầm tù tôi, tôi muốn truy nã anh.”
Cố Cảo Đình cầm bờ vai của anh, một cái xoay ngược lại, ép xuống, Duật Nghị liền nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Anh lãnh đạm nhìn Duật Nghị trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phải nói đơn đấu sao? Lên.”
Duật Nghị mới vừa đứng lên, lại bị Cố Cảo Đình đánh nằm úp sấp trên mặt đất.
Mấy hiệp xuống dưới, Duật Nghị không có đụng tới được thân thể anh.
Này không phải một mình đấu, rõ ràng là KO.
Duật Nghị phát hỏa, nằm bò không dậy nổi, kêu lên: “Cố Cảo Đình, tôi là thái tử, ba tôi là tổng thống, anh dám đánh tôi, chính là mạo phạm! Tôi kêu ba tôi chém đầu anh.”