Không biết qua bao lâu.
lúc cô còn chưa có ngủ, nghe được tiếng di động của Cố Cảo Đình kêu tích tích tích.
Cố Cảo Đình cảnh giác, sợ đánh thức cô dậy.
Anh lập tức đứng dậy, tắt tiếng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn, nhíu mày nói: “anh cũng chỉ có thể ngủ một hồi như vậy sao? Chưa được một tiếng đồng hồ.”
Cố Cảo Đình cảm giác được cô quan tâm, tâm tình vô cùng tốt, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên.
“Hôm nay có diễn tập, với anh mà nói rất quan trọng, cho nên, mấy ngày nay sẽ tương đối bị liên luỵ một chút, qua mấy ngày này thì tốt rồi.” Cố Cảo Đình kiên nhẫn giải thích.
“à.” Hoắc Vi Vũ xoay người, đưa lưng về phía anh, tay lần trên giường.
Cố Cảo Đình nhìn cô, trong lòng ôn nhu.
Anh cúi người, hôn trên trán cô một cái.
“anh đã liên hệ bên bạn anh, ngày mai tỉnh Ninh Giang tổ chức hội nghị thương nghiệp, sẽ có trên trăm xí nghiệp tham gia, anh nói Trình Dật mang em đi, em nhìn xem trước là cái dạng gì, nghe nhiều, học nhiều.” Cố Cảo Đình nói.
“anh đâu? Cũng đi sao?” Hoắc Vi Vũ thuận miệng hỏi.
Trong lòng lộp bộp một chút.
ngữ khí này của cô, giống như hy vọng anh đi cùng.
“em tùy tiện hỏi, không cần Trình Dật mang em đi, anh ta là thủ hạ của anh, khẳng định cũng rất bận, anh đem địa chỉ nói cho em, em và Tiểu Ba có thể tự mình đi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Lần diễn tập này không cần anh ta chuyện gì, anh ta đối với đầu tư tương đối hiểu, có thể mang em đi. Ngày mai có thể hay không, bên này anh muốn xem tình huống, em bảo trì khởi động máy, đến lúc đó điện thoại liên hệ.” Cố Cảo Đình không tha xoa đầu cô.
“Cố Cảo Đình, anh có cảm thấy hay không, em rất phiền toái.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói.
Cố Cảo Đình cười, “em làm anh tìm được giá trị tồn tại, đừng nghĩ nhiều, còn sớm, ngủ tiếp đi, có việc gọi điện thoại cho anh.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình đi ra cửa, ghé vào trên giường.
Muốn hay không thử lại phóng túng một lần?
Có lẽ lần sau, cô có thể nhìn thấy cầu vồng?
Hoắc Vi Vũ cảm thấy thực mâu thuẫn.
Mơ mơ màng màng, ngủ rồi.
*
Chờ đến khi cô tỉnh lại, ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh, không có một bóng người.
Cô cầm lấy di động nhìn thoáng qua, 12 giờ hai mươi phút.
Đã đói bụng kêu ọt ọt.
Cô đứng dậy, mở cửa.
Trình Dật ngồi trên sô pha bên ngoài, nhìn Hoắc Vi Vũ, cung kính đứng lên, gật đầu.
Hoắc Vi Vũ cũng gật đầu, nhìn về phía Lý Tuệ Trân, hỏi: “Có đồ dùng rửa mặt một lần không?”
“Tư lệnh cho chuẩn bị tốt bàn chải và khăn lông, đặt ở trong toilet.” Lý Tuệ Trân mỉm cười nói.
“uh, cám ơn.” Hoắc Vi Vũ đi vào toilet.
Hai cái ly đặt cùng nhau. Trong đó có một cái là Cố Cảo Đình đã dùng qua, còn có một cái, bàn chải đánh răng còn chưa có mở.
Cô đi vào, xé túi, đánh răng.
Bên ngoài tiếng đấu súng phanh phanh phanh.
Hoắc Vi Vũ lo lắng, đánh răng lung tung, rửa mặt, ra tới hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”
“Phu nhân yên tâm, hôm nay là diễn tập thị uy, nhân vật trọng yếu của uỷ ban quân sự đều sẽ tới đây, nếu tư lệnh thắng Mai tướng quân, sẽ thu hồi quyền quản hạt Hồng Việt Hải, cho nên, tư lệnh đối với diễn tập lần này vô cùng coi trọng.” Trình Dật giải thích.
thì ra là diễn tập quân sự?
Kia không có gì phải lo lắng.
Lý Tuệ Trân bưng khay đi vào, trên khay là ba món đồ ăn một món canh.
Hoắc Vi Vũ thật đói bụng, cũng không làm ra vẻ, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống ăn cơm.
“Đông…… Đông…… Đông.” Có chút thanh âm quái dị.
Hoắc Vi Vũ hướng tới thanh âm đi xem qua, là một phòng cuối cùng.
“Nơi đó có thứ gì sao?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
“Đó là tầng hầm ngầm, tư lệnh không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.” Lý Tuệ Trân giải thích.