“ Đông, đông, đông.” Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, mở cửa.
Cố Cảo Đình đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Toàn bộ hơi thở của anh đều phả vào mặt cô.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương:
“Sao vậy?”
Anh nâng cằn cô lên, đôi mắt sâu thẳm, giống như xoáy nước.
Cô không dám thở mạnh.
Anh hôn lên môi cô một cái.
Giống như có dòng điện chạy qua môi cô.
Hoắc Vi Vũ liếm môi, muốn làm giảm cảm giác này.
Cô không biết, động tác này của cô, làm người ta cảm thấy giống như cô cảm thấy chưa thỏa mãn.
Anh không nhịn được, lại cúi đầu, muốn hôn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được hơi thở của anh đến gần, đôi mắt lóe lên:
“Em phải về, không cỏn sớm nữa.”
“Vậy hôm nay ở chỗ anh đi.” Cố Cảo Đình sáng rực nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt của anh quá mức chăm chú, giống như tia X quang, có thể nhìn thấu cô.
Cô không muốn bị anh nhìn thấu, quay lưng lại.
Lại cảm thấy động tác quay lưng của mình quá cố ý.
May mắn thấy được điện thoại trên giường.
Cô đi đến giường, nhặt điện thoại di động lên.
Eo đã bị anh ôm.
Anh kéo cô vào lòng.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, nắm chặt điện thoại di động.
Anh cảm giác được cô không tự nhiên, không miễn cưỡng:
“Nghĩ ngơi thật tốt, tối anh còn hai cuộc họp nữa.”
Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn anh.
Anh nới lỏng tay của cô, quay người rời đi.
Cô nghi ngờ nhìn bóng lưng của cao lớn của anh.
Có cảm giác, Cố Cảo Đình không giống với trước kia.
Cụ thể, cô lại không nói ra được, là khác chỗ nào.
Điện thoại di động vang lên.
Hoắc Vi Vũ thấy là Tô Bồi Ân, do dự một hồi.
Nghe.
“Tỉnh rượu chưa?” Tô Bồi Ân âm dương quái khí nói.
Hoắc Vi Vũ nghe giọng của anh không tốt, liếc mắt một cái:
“Chưa.”
Tô Bồi Ân: “...”
“Chưa hết sao tiếp máy được, ngứa da rồi phải không? Tôi đang ở trước nhà cô, ra mở cửa.” Tô Bồi Ân ra lệnh nói.
Hoắc Vi Vũ cười, may mắn, cô không có ở nhà.
Cô rũ mắt nhìn không khí:
“Thật ngại quá, tôi không có ở nhà.”
“Thật hay giả?” Tô Bồi Ân nhíu mày, nhìn cửa nhà của Hoắc Vi Vũ.
“Anh đoán thử xem.” Cô nói xong không khách khí cúp máy.
Anh kinh ngạc, cởi nhẫn ra, kéo thẳng, nhét vào ổ khóa, xoay tròn, cửa mở.
Bên trong, thật không có người.
Trong hốc mắt có chút mất mát.
*
Hoắc Vi Vũ ngã xuống giường, nhớ tới đoạn video kia.
Cô phải xóa, nếu bị người ta nhìn thấy thì...
Mở video ra, nhìn thấy đoạn kia..
Sau khi xóa bỏ, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng không có người, không bằng xem hết rồi xóa.
Cô chột dạ thở một hơi, ấn vào đoạn video.
“A...a.”
Cô còn chưa kịp nhìn, chỉ nghe được âm thanh mặt đỏ tim đập, cửa liền bị đẩy ra.
Hoắc Vi Vũ giật mình, nhét di động vào trong chăn.
Cố Cảo Đình nghi ngờ liếc nhìn cô, nhíu mày:
“Giấu cái gì vậy?”
“Không phải anh có cuộc họp sao? Sao lại về nhanh vậy?” Hoắc Vi Vũ đỏ mặt hỏi.
“Còn một tiếng nữa.” Anh đưa tài liệu trong tay cho Hoắc Vi Vũ.
“Gì vậy?” Hoắc Vi Vũ tiếp nhận, mở ra xem.
Cố Cảo Đình thừa dịp cô không chú ý, lấy điện thoại trong chăn của cô ra.
Đoạn video vẫn chưa tắt.
Âm thanh nũng nịu của cô từ trong điện thoại truyền đến.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh.
Không chơi như vậy nha...