Tổng thống tìm tới thợ trang điểm Hoàng gia, nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế trang phục lộng lẫy cho Hoắc Vi Vũ, trang sức đẹp đẽ.
Bất kỳ một món trang sức nào cũng hơn trăm vạn.
Cô nhìn mình trong gương, cao quý như vậy, nhưng khi gỡ xuống những thứ xa xỉ này, thì nó sẽ khó coi thế nào.
Hào phú, quý tộc, thật đúng là nơi khiến cho trái tim sợ hãi.
“Cô mặc như vậy, rất xinh đẹp.” Duật Nghị thưởng thức nó.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, xoay tròn một vòng, “Cậu nói là thể diện Hoàng tộc.”
Duật Nghị: “...”
*
Tiệc chúc mừng được tổ chức ở khách sạn Hoàng gia, tất cả ở đây đều bị bao hết rồi.
Xung quanh khách sạn, có hơn một vạn binh sĩ canh gác, vây một vòng trong chật như nêm cối.
Đặc biệt là an ninh trật tự, được khống chế chặt chẽ.
Mỗi người đến đây, đều phải cung cấp vân tay để nghiệm chứng, xác định tư cách, chỉ có thể dẫn theo vợ, con trai con gái, bạn bè cũng không cho phép dẫn theo.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, phóng viên đã chờ sẵn ở đó một loạt nhào lên, đối chụp hình cô.
Sau khi chụp xong, lại đâu vào đấy ở dưới sự chỉ huy rời khỏi.
Duật Nghị tiến lên, đi tới bên cạnh Hoắc Vi Vũ, ôm eo của cô.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, nhìn về phía Duật Nghị.
Duật Nghị lúng túng cười cười, nhưng không có lấy tay ra, “Mệnh lệnh của ba tôi.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, rất bực bội.
Cô không thích bị người đàn ông khác đụng vào.
Cô cảm giác được trước mắt có một bóng râm, nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Vẻ mặt Cố Cảo Đình lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Duật Nghị ôm eo Hoắc Vi Vũ, giống như dã thú muốn ăn thịt người.
Duật Nghị sợ hãi thu tay về.
“Đi theo tôi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, xoay người, đi về phía khác.
Cao ngạo như một Vương giả.
Hết lần này tới lần khác, còn làm cho người ta không thể không phục tùng.
Duật Nghị thở dài một hơi, cúi đầu xuống, đi theo phía sau mông Cố Cảo Đình.
Vì sao cậu không thể mạnh mẽ một lần.
Thật là muốn... Đào góc tường của Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, may mắn Cố Cảo Đình giúp cô giải vây.
Quản gia Tắng đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, gật đầu, hạ giọng nói ra: “Hi vọng Thái Tử Phi không cần làm chuyện gì đó khiến cho mình phải hối hận, hãy nhìn xung quanh.”
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nhìn về phía xung quanh.
Trên tay của hơn trăm binh sĩ đứng ở vị trí khác nhau trong khách sạn, đều cầm súng, nhắm ngay vào cô.
Cô hiểu rồi.
Hôm nay là tiệc chúc mừng, nói thật ra thì là Hồng Môn Yến.
Cô một mình đi vào đại sảnh.
“Tiểu Vũ.”
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, Hoắc Cương Liệt mỉm cười nhìn cô, “Có thể nói chuyện mấy câu với cô không? “
Hoắc Vi Vũ nhìn sự vui vẻ trong mắt Hoắc Cương Liệt, trong mắt càng thêm lạnh lùng hơn.
Ông ta ép buộc cô không thể họ Hoắc, lấy quải trượng đánh cô, hận không thể đánh chết cô, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
“Lại đây nói đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Trên mặt Hoắc Cương Liệt có chút không được tự nhiên, nhìn như yêu thương hiền lành nói: “Ngày hôm qua cô được phỏng vấn trên mạng tôi đã nhìn thấy, chúc mừng cô, mấy người thân thích cũng trở lại báo tin vui, chúng ta cũng vui mừng cho cô, cô và hoàng tử kết hôn, đến nhà mẹ để xử lý tiệc cưới đi?”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Hoắc Cương Liệt, ánh mắt liếc qua Tần Diệu Ni và Hoắc Thuần, khóe miệng cong lên.
Kẻ thù giết ba, cô sẽ không quên đâu.
“Đương nhiên.” Hoắc Vi Vũ lập lờ nước đôi nói.
“Thật vậy sao?” Hoắc Cương Liệt kinh hỉ, lại áy náy nói: “Con không trách ông nội đối xử với con như vậy đúng không?”
“Tôi quả thật rất cần nhà mẹ đẻ, hoàng thất không thể không có thể diện, tôi không hy vọng, có một câu nói bậy nào từ trong nhà mẹ tôi nói ra, nếu như bị tôi nghe được, tôi cũng mặc kệ cô ta là ai?” Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần đố kỵ ánh mắt đều đỏ, ôm chặt lấy Tần Diệu Ni.
“Lời này nghe giống như cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.” Tần Diệu Ny âm dương quái khí nói.
“Câm miệng.” Hoắc Cương Liệt lạnh lùng nói.
Tần Diệu Ny vẫn sợ lão gia tử, cúi đầu, không nói.