tiếng chó sủa……
trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng.
Nếu có chó, thủ thuật che mắt không dùng được rồi.
Cố Cảo Đình mang theo di động nhét vào trong tay Hoắc Vi Vũ, “Đợi ở chỗ này chờ cứu viện.”
“anh muốn đi đâu?” Hoắc Vi Vũ sốt ruột, cầm tay Cố Cảo Đình.
“lợi ích nhân dân cao hơn hết thảy, tôi là quân nhân, toàn lực bảo hộ an toàn cho cô, không cần cảm ơn tôi, muốn cảm tạ, thì cảm ơn quân nhân.” Cố Cảo Đình xốc lên màn che, từ bên trong xông ra ngoài.
Anh nói nhiệt huyết, cũng khắt nghiệt.
Hoàn toàn phủi sạch quan hệ hai người.
Bang bang hai thương (súng).
Cố Cảo Đình lưu loát đánh chết đối phương mang theo hai con chó hung dữ.
Anh đối với người đàn ông cầm đầu, khinh thường cong khóe miệng, xoay người, giống như báo hoang phóng vào trong rừng.
người cầm đầu bị kích thích, mắt lộ ra hung quang, “lên, toàn lực truy kích, giây phút cần thiết, đánh gục trực tiếp, tôi không tin, Cố Cảo Đình còn có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi”
Hoắc Vi Vũ nghe được bên ngoài một tiếng lại một tiếng đấu súng.
Mỗi một tiếng, như là đánh vào trong lòng cô.
Nếu Cố Cảo Đình đã chết, khẳng định cô sẽ không sống thêm nữa.
Nếu đều là chết, cô tình nguyện đổi cho anh một con đường sống.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, đụng tới miệng vết thương trên cẳng chân chưa có khép lại, có máu chảy ra, chảy qua lòng bàn chân,, đọng đầy trên đất.
Cô nhịn đau, đi ra cửa động, đối với bóng người ở xa bình tĩnh hô: “hi man, tôi ở chỗ này, tín vật Giang Khả ở trên người tôi, muốn biết ở nơi nào sao?”
người cầm đầu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa động.
Cô giơ lên tươi cười.
Bóng đêm buông xuống, nụ cười kia xinh đẹp rung động lòng người.
Kỳ thật cô biết, lần này cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà, một khi tấm màn đen buông xuống, lấy năng lực của Cố Cảo Đình, khẳng định anh có thể toàn thân trở ra.
“Làm sao bây giờ?” Thủ hạ hỏi ý kiến.
“Tôi gọi điện thoại cho lão đại.” người đàn ông cầm đầu nói.
Anh gọi điện thoại đi ra ngoài, “Lão đại, Hoắc Vi Vũ nói tín vật ở trên người cô ta, nhưng mà bây giờ không đuổi bắt Cố Cảo Đình, khẳng định anh ta sẽ chạy mất.”
“cho dù anh đuổi bắt Cố Cảo Đình, cũng không có khả năng bắt được anh ta, anh ta vì yểm hộ cho Hoắc Vi Vũ, mới cố ý bại lộ ở trước mặt các anh, tín vật quan trọng hơn hết thảy.”
“Đã biết.” Người đàn ông cầm đầu cúp điện thoại, phân phó nói: “Bắt sống Hoắc Vi Vũ.”
Một đám người, quay trở về.
Cố Cảo Đình nhìn đám người kia còn không có đuổi theo, cố ý giảm tốc độ lại, thật lâu không thấy có người đuổi theo.
trong lòng anh có dự cảm bất hảo, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng quay trở lại.
Giống như hành tẩu ở trong rừng săn bắt.
Trở lại sơn động.
Hoắc Vi Vũ đã không còn, di động còn ở đó.
“Tựa vào.” Cố Cảo Đình nhịn không được nói lời thô tục, quỳ rạp trên mặt đất, nhạy bén yên lặng nghe thanh âm.
Anh dựa theo phán đoán của mình, chạy vội qua đi.
Nửa giờ sau
Anh ẩn nấp trong rừng, sắc nhọn quan sát đường cái, có hơn mười chiếc xe chạy lại đây.
Anh không chút do dự nổ súng.
Phịch một tiếng.
Một chiếc xe nổ lốp, trượt, đâm vào trong rừng cây.
Anh lại nổ phát súng thứ hai, phát súng thứ ba, thứ tư cướp đoạt.
“Đại ca, phát hiện Cố Cảo Đình. Muốn hay không trực tiếp đánh gục.” Thủ hạ báo cáo.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn phía trước, “Nếu anh ta chết, các ngươi vĩnh viễn cũng không có được tín vật.”
Người đàn ông cầm đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, đối diện hai tròng mắt cô ngạo nghễ bình tĩnh, ra lệnh: “Hết tốc độ tiến về phía trước, cho dù anh ta chạy nhanh mấy, cũng chạy không hơn được ô tô.”
“vâng!”
Xe tăng tốc.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trong rừng.
Cố Cảo Đình chạy như bay, khi thì ở không trung nhảy lên, như là muốn bay lên tới.
Cố Cảo Đình như vậy, thật đẹp trai.
Hoắc Vi Vũ lộ ra tươi cười.
Cô sẽ không đem tín vật giao ra, giao ra đây, tương lai khẳng định đối với anh bất lợi.
Bảo đảm an toàn cho anh, cô và tín vật, chôn vùi mãi mãi…