Hoắc Vi Vũ bị chấn động rồi.
nhìn lại kiểm tra mỗi một chi tiết.
trên cổ tay mẹ có một vết sẹo bị phỏng từ nhỏ, như là vết mây đỏ.
kỹ thuật y học sau này có thể trừ đi vết sẹo này.
Nhưng mẹ cô nói, trên người mỗi vết sẹo lưu lại đều là ký ức khắc sâu, đây là quà tặng của năm tháng.
Mẹ thích vén tóc một bên mặt đến sau lỗ tai, bà thích bông tai trân châu, khóe miệng luôn hơi hơi nhếch lên.
bà là một người rất cổ điển, lại có hàm dưỡng nữ tính, ôn nhu như nước, vui vẻ điềm tĩnh.
mỗi một chi tiết của người phụ nữ trên ảnh đều phù hợp.
tay Hoắc Vi Vũ nắm di động đang run rẩy, trong đầu trống rỗng.
Quá mức chấn động rồi, căn bản không thể tự hỏi.
Mẹ vì sao còn sống?
Ba ba biết mẹ còn sống sao?
Nếu bà còn sống, vì sao không tới tìm cô, vì sao để cô cô đơn một mình.
Hơi nước đã tràn ngập ở trong mắt, trước mắt rung động.
Quên mất nơi chốn, thế giới như chỉ có một người, đứng ở giữa biển sâu vô biên vô hạn.
Vì cái gì, mẹ đẻ thân sinh phải vứt bỏ mình.
Chính mình rốt cuộc là như thế nào tồn tại?
*
Cố Cảo Đình đứng ở trên đài cao, thay nhung trang.
Cao lớn, uy mãnh, chính nghĩa, kiên cường, soái khí, tư thế oai hùng.
Không có một từ nào có thể thuyết minh hoàn mỹ tư thế mặc quân trang của anh.
Có thể làm vạn vật yên lặng, sinh linh nín thở.
phụ nữ ở dưới mặt đầy sùng bái và ngưỡng mộ, mà lại an tĩnh dị thường.
Đây là nghi thức tôn nghiêm trang trọng nhận huân chương.
Cố Cảo Đình nhận huân chương thượng tướng.
mặt cương nghị, mắt lãnh khốc, anh oai hùng phát biểu, lực dời núi sông, cúi chào theo nghi thức quân đội, tuyên thệ: “…… Tôi xin thề sống chết bảo hộ chủ quyền lãnh thổ hoàn chỉnh, không sợ cường địch, bảo hộ ích lợi nhân dân không bị xâm phạm……”
vốn dĩ lời đơn điệu, từ trong miệng của anh nói ra, đều làm các thiếu nữ tâm tùy ý động, tim đập bay nhanh.
Theo bản năng, Cố Cảo Đình có thói quen tìm kiếm bóng dáng Hoắc Vi Vũ.
Cô đang ở trong góc, nhìn di động phát ngốc.
Cố Cảo Đình: “……”
Anh có cảm giác xúc động hộc máu.
không phải lần đầu tiên anh nhận huân chương, rất nhiều lần nhận huân chương, bọn Hoắc Vi Vũ chính là thế hệ trẻ, đều sẽ được tổ chức đi xem.
Mỗi lần, những người khác, mặc kệ nam hay nữ, đều đối với anh vẻ mặt ngưỡng mộ, cô nghĩ sao cúi đầu chơi di động, hoặc là cúi đầu chơi con kiến, hoặc là cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Chưa từng có nhìn tới anh!!!!!
Anh cho rằng lần này sẽ khác, anh đã là người đàn ông của cô.
Được rồi, căn bản không có gì khác.
“Hoắc Vi Vũ.” Cố Cảo Đình sắc bén gọi.
Bởi vì yên tĩnh, anh lại nói trước microphone, gọi như vậy, thanh âm chấn động ở bên tai.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh trở lại, nhìn về phía anh trên đài cao, chớp chớp mắt.
bộ dáng Cố Cảo Đình mặc quân trang, thật đẹp trai, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Vi Vũ.
Bất quá, sắc mặt anh, thoạt nhìn thật không tốt, cằm căng chặt, môi mím lại thành một chữ, trong mắt sắc bén mà sắc nhọn.
Hoắc Vi Vũ dự cảm không tốt, chậm rãi đứng lên.
“vừa rồi tôi nói cái gì, lặp lại!” Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói.
môi Hoắc Vi Vũ run rẩy, căn bản cô không nghe thấy một chữ, thật cẩn thận nói: “Hoắc…… Hoắc Vi Vũ?”
Phốc
Toàn trường bật cười.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được mình bị cười, trong lòng không thoải mái, biết rõ cô đang ngẩn người, anh còn bắt cô lặp lại, là cố ý làm cho cô xấu mặt sao?
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, không vui.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->