Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 496: Chương 496: Khốn kiếp, lao điên cuồng.




Chương 496: Khốn kiếp, lao điên cuồng.

Lần trước?

Hoắc Vi Vũ cảm giác như bị sét đánh.

Thì ra lần trước là anh nha.

Lần này tốt rồi, cô ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Khốn kiếp.

“Anh quá to.” Hoắc Vi Vũ sửa lời nói.

Cô chột dạ cắn chặt môi dưới, ẫn nhẫn đau đớn.

Không phải nói, cảm giác như lên trời sao?

Là ai nói vậy, cô cam đoan sẽ đánh chết hắn.

Cố Cảo Đình nhìn mắt cô ngập nước, trong lòng có chút không đành lòng, cúi người, hôn lên nước mắt của cô, xong lại hôn môi cô.

Không có tiếp tục động, chỉ để cho cô thích ứng.

Phần tâm ý này của anh, làm cô có chút cảm động.

Vì là anh, nên cô yên lòng, nghĩ để anh vui vẻ một chút, bản thân liền chủ động.

Làm sao anh có thể chịu được, sợi dây lý trí liền bị đứt.

“Yêu tinh, lần này để tôi, chờ xong sẽ cho cô tùy tiện chơi.” Cố Cảo Đình ám chỉ nói ra.

Cô hiểu được câu đó có ý nghĩa gì, anh cầm chặt eo của cô.

Tốc độ tăng nhanh.

Nước trong bồn tắm chập trùng.

Anh tuấn mỹ, không bị trói buộc, cuồng dã, nhưng lại ôn nhu như nước.

Sau khi thích ứng, cô cũng không cảm thấy đau như vậy nữa.

Ngược lại bởi vì là anh, trong lòng sinh ra một cảm giác ngọt ngào, nhìn đôi mắt mê hoặc của anh, càng ngày càng bị chìm vào trong đó.

Âm thanh nhẹ nhàng, nũng nịu, tựa như là âm thanh tự nhiên, ở bên tai của anh, làm máu anh sôi trào, phóng ra tất cả nhiệt tình.

Nhưng mà, anh thật lâu đều không có làm qua, lại quá kích động.

Hoắc Vi Vũ thấy anh hừ nhẹ, khàn khàn trầm thấp, như một con thú bị nhốt.

Nét mặt của cô có chút ngây ngô.

Cố Cảo Đình nhìn cô một chút, thu hết nét mặt của cô vào mắt, trên mặt có chút đỏ:

“Đàn ông rất lâu không làm sẽ như vậy.”

“Tôi có nói gì đâu.” Hoắc Vi Vũ nhẹ nói.

Anh có chút ảo não, lưu lại ấn tượng đầu tiên như vậy, rất khó chịu.

Anh bế cô lên, đặt lên giường.

Anh mãnh liệt hôn vào môi cô.

*******

Nửa tiếng sau.

Hoắc Vi Vũ không còn khí lực nói chuyện, nắm chặt tay của anh, mười ngón đan xen, không cho anh lỗ mãng.

Nhiều lần như vậy, trôi nổi bồng bềnh, hoảng hoảng hốt hốt, nếu thêm nửa, đoán chừng cô sẽ ngất đi mất.

Cô biết anh rất mạnh, nhưng mà, thời gian dài như vậy, rất mất sức.

“Có thể ngủ không?” Cô nói khẽ.

“Ngủ đi, anh làm sủi cảo cho.” Cố Cảo Đình đứng dậy.

Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay anh:

“Nằm với em chút.”

Cố Cảo Đình nằm xuống cạnh cô, bàn tay đặt ngang hông của cô.

Hoắc Vi Vũ buồn bực ở trong ngực của anh, trong lòng có chút thương cảm.

Cho dù về sau không ở cùng nhau, cô vẫn luôn trân trọng dây phút này, không oán không hối hận.

Thật không nghĩ tới, cô và Cố Cảo Đình sẽ có ngày này.

Bờ môi của Hoắc Vi Vũ rơi vào trên trán anh.

Nếu như có thể, cô mong thời gian hãy ngừng lại ở đây, vĩnh viễn không cần quá khứ, tương lai nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.