Chương 176: Không có gì không kiên trì được.
Quyền Vi Vũ liếc Cố Cảo Đình một chút, anh đã cúp máy.
Không thể phủ nhận, câu trả lời của anh rất tốt.
Thái Nhã cảm thấy cô nói bậy, châm ngòi li gián.
Cố Cảo Đình trả lời, trực tiếp nói, cô không có nói với anh cái gì.
Anh còn giao quyền sinh sát của Thái Nhã cho cô.
Câu trả lời của của cô vào ba ngày sau, cực kỳ quan trọng với Thái Nhã.
Nếu như Thái Nhã thông minh, sẽ xin lỗi cô.
Cố Cảo Đình còn nói cho Thái Nhã một sự thật, là cô có thể chi phối quyết định của anh. Tư lệnh.
Cố Cảo Đình giúp cô, Thái Nhã mới không dám khi dễ cô.
Đêm đó.
Hoắc Vi Vũ nằm mơ.
Mơ thấy mình ngồi trên phi cơ bay đến nước mỹ.
Cũng mơ thấy con nuôi của cậu, tuy nhiên, không thấy rõ mặt người đàn ông kia.
Sau đó mơ thấy Cố Cảo Đình cưới Mai Lâm con gái của Mai thướng quân.
Đại ca chết trong tay quân đội.
Cô từ nước Mỹ bay về, thì nhị ca cũng qua đời.
Đau lòng không thở nổi, tự trách, áy náy, giống như hồng thủy bao phủ cô.
Hoắc Vi Vũ đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, tiếng bước chân của bác sĩ trên hành lang.
Cô ở bệnh viện.
Chỉ là mơ, may chỉ là mơ thôi.
Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô.
Cô đi đến nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.
Nghỉ ngơi một đêm, lý trí cũng thanh tỉnh hơn.
Hôm qua cô đáp ứng Lâm Thừa Ân, là bởi vì cô quá bi thương, não bị chập mạch, suy nghĩ kỹ một chút, đối với cô mà nói đau lòng nhất là lúc ba ba cô qua đời.
Bây giờ phải kiên trì.
Cô không thể trợ giúp đại ca và nhị ca, càng không thể làm liên lụy đến bọn họ được.
Hơn nữa, Hoắc Vi Vũ rủ mắt suy nghĩ.
Cố Cảo Đình đối với cô, cũng không như trong tưởng tượng, hay là...
Tim Quyền Vi Vũ đập nhanh.
Tiếng đập cửa vang lên.
Ngăn trở suy nghĩ lung tung của cô, tỉnh táo lại, đi ra nhà vệ sinh.
Một nhóm bác sĩ mang theo một đám y tá đến kiểm tra phòng, tình cảnh hết sức hoành tráng.
Cầm đầu là một vị bác sĩ cong lưng, cười nói:
“Sau khi tỉnh dậy ngài cảm thấy khó chịu không? Còn nhức đầu không? Hoa mắt nữa? Có buồn nôn muốn ói không?”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu.
“Ngài có thể nằm xuống hay không, tôi sẽ kiểm ta cho ngài.” Chủ bác sĩ nơm nớp lo sợ nói.
Cô nằm lên giường.
Bác sĩ kiểm tra cho cô, y tá bưng trà đưa nước, xoa bóp đều đặn.
Thái độ của những người kia làm Hoắc Vi Vũ có chút không chịu được.
“Cố phu nhân, ngài không có gì đáng ngại, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi, nếu như cảm thấy không khỏe, có thể gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi sẽ mở đường, an bài cho ngài phòng Vip nhất.” Bác sĩ cung kính nói, đưa danh thiếp của mình cho Quyền Vi Vũ.
“Tôi đã biết, cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ nói.
Những bác sĩ y tá chạy nhanh ra ngoài như gặp quỷ, làm cô buồn cười.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống. Thượng trung tá đẩy xe tiến vào, trên xe bữa sáng rất phong phú.
“Phu nhân, tư lệnh nói, người ăn điểm tâm xong mới được xuất viện, bụng rỗng không tốt.” Thượng trung tá cung kính nói, đẩy xe đến đầu giường.
Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua bữa sáng, cầm muỗng, hỏi:
“Cố Cảo Đình đâu?”
“Nữa đêm xảy ra chuyện gấp, Tư lệnh chạy đi xử lý rồi.” Thượng trung tá sầu thảm báo cáo.