Chương 82: không có sự cho phép của anh, em chỉ có thể là của anh!
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình, trong lòng lộp bộp.
“Anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Hoắc Vi Vũ buột miệng hỏi.
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ai cũng không đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, lúc lấy được thì hãy lấy, không cần chờ tới lúc lấy không được, cầu(xin) cũng không có.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ híp mắt lại nhìn anh, đôi mắt đẹp dịu dàng lấp lánh.
Cô là một người bị người lừa gạt bảy năm tình cảm, trong lừa gạt dối trá, cô cửa nát nhà tan, bị đuổi ra khỏi gia tộc, không có sự nghiệp, hai bàn tay trắng, trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Cho nên cô đa nghi, cẩn thận, sẽ không dễ dàng quyết định.
Quan trọng hơn là, dù cô và Cố Cảo Đình không hợp nhau đi nữa, cùng với tình huống xấu hổ của bọn họ bây giờ, cô không cảm thấy Cố Cảo Đình sẽ đối tốt với cô.
Hơn nữa Cố Kiều Tuyết cũng nói , Cố Cảo Đình cưới cô là vì để cho cô sống không bằng chết.
Hoắc Vi Vũ nghĩ thông suốt, ánh mắt lạnh lùng nhếch miệng.
Có chút trào phúng.
Cô hiểu rõ nói: “Anh cho rằng tôi thật sự rất ngốc sao? Công ty Mộ Tư là của anh, người trong Mộ Tư cũng là người của anh, nếu anh cho tôi 20% hoa hồng công ty Mộ Tư, tôi còn phải trả tiền công cho người ta, một người tôi phải đưa cho anh 10 tỷ 958 ngàn 900 đồng hả, bán tôi cũng không trả nổi tiền lời một ngày cho anh.”
Cố Cảo Đình: “. . .”
Anh thật sâu nhìn cô, con ngươi đen như mực, cười nhạo một tiếng, “Cô thật đúng là ngu như heo không, trách được có thể bị Ngụy ngạn Khang lừa gạt bảy năm.”
Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ trợn to, tức giận dâng lên, đầu óc bắt đầu chập mạch, không suy nghĩ giơ tay lên, vung một cái tát vào trên mặt Cố Cảo Đình.
Anh nhanh hơn một bước cầm cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Cô là vợ của anh, liền tính cô phải trả cho tôi hơn 10 tỷ, làm tài sản chung của vợ chồng, vợ thiếu chồng còn, bán thân cũng chỉ cần bán cho tôi.”
“Cho nên, mục đích của anh là để cho tôi không có tôn nghiêm thân chứ gì, lấy kinh tế hạn chế tự do của tôi, để cho anh muốn làm gì thì làm, để cho tôi đau khổ.” Hoắc Vi Vũ phản bác nói, trong mắt lóe lên oán hận đối với anh.
Cố Cảo Đình cắn răng, bị cô chọc tức đến không còn lý trí, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng cô là ai, xinh đẹp hay là hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ bằng cúp 36 B của cô, ở đâu ra tự tin cảm thấy có tư cách để cho tôi tính kế cô hả?”
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, ý châm chọc rõ ràng.
“Cô cũng quá tự cho là đúng rồi, tôi không có nhiều thời gian đi giỡn với một người phụ nữ vô tri, hơn nữa đối với cô muốn làm gì thì làm, để cô đau khổ, bây giờ tôi cũng có thể nói cho cô biết sẽ làm gì.” Cố Cảo Đình tiếp tục nói.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt quả đấm, lồng ngực tức giận phập phồng.
Cô ghét nhất bị người xem thường.
Vô số lời mắng chửi người hiện lên ở trong đầu, nhưng cô cảm thấy không đủ ngoan độc.
Thái độ Hoắc Vi Vũ khác thường, cười quyến rũ, âm dương quái khí nói: “Anh có gì ngoài ý muốn, tôi có thể tái hôn?”
Cố Cảo Đình bị chọc giận, trong mắt bắn ra cảm giác rét lạnh, nắm chặt cằm của cô: “Miệng lợi hại như vậy, giỏi lắm.”
Hoắc Vi Vũ xoay mặt, tránh khỏi bàn tay của anh, giọng lạnh lùng nói: “Dù có giỏi cũng không liên quan tới anh!”
“Tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc thì có liên quan tới tôi hay không!” Trong mắt Cố Cảo Đình đỏ bừng, đứng lên, ngực phập phồng lên xuống, cởi bỏ khóa dây thắt lưng, ra lệnh: “Đi vào phòng bếp, không có sự cho phép của tôi không được bước ra ngoài.”