Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 118: Chương 118: không phải anh muốn làm sao liền làm khuất, đáng đời.




Chương 118: không phải anh muốn làm sao liền làm 

Cố Cảo Đình giơ giơ lên khóe miệng, đối với cô trả lời vừa lòng, thanh âm nhu vài phần, “Đi thôi, chúng tôi còn muốn đi mua quần áo.”

“anh……” Cố Kiều Tuyết ủy khuất hô.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, vài phần lãnh khốc cùng nghiêm khắc, “con cháu Cố gia, ít nhất phải có cốt khí, dám yêu dám hận, dám cướp đoạt, cũng dám buông tay, hôn lễ muốn hay không tiến hành, em suy xét rõ ràng lại nói cho anh, nếu muốn, ai cũng chạy không thoát, nếu không cần, ai khi dễ em, anh cũng sẽ giúp em khi dễ lại gấp bội.”

câu cuối, Cố Cảo Đình là nhìn Ngụy Ngạn Khang nói.

Ánh mắt sắc bén, tiêu sát mà lại khẳng định.

Nạp Lan Tĩnh Oánh trong lòng lộp bộp một tiếng.

Nếu Cố Kiều Tuyết không kết hôn, như vậy, Cố Cảo Đình liền sẽ đối phó bọn họ.

Một khi Cố Cảo Đình động thủ, xương cốt bọn họ liền sẽ không dư thừa.

“Tư lệnh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đối tốt tiểu Tuyết, tiểu Tuyết là con dâu duy nhất tôi đồng ý.” Nạp Lan Tĩnh Oánh lập tức nói.

Hoắc Vi Vũ lãnh tình nhìn về phía Nạp Lan Tĩnh Oánh, mỏng lạnh trong mắt mang theo vài phần trào phúng.

nhà Nạp Lan ghét bỏ cô, nhà Nạp Lan làm sao không bị Cố gia khinh thường.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang, hỏi: “anh sao?”

Ngụy Ngạn Khang trầm mặc không nói lời nào, mắt kính che khuất thần thái trong mắt anh.

Đó là phẫn nộ, không cam lòng, cùng nhỏ yếu bất đắc dĩ.

Cố Kiều Tuyết đỏ mắt chờ Ngụy Ngạn Khang nói.

“A Khang, con nói cùng tư lệnh.” Nạp Lan Tĩnh Oánh nhắc nhở nói.

Ngụy Ngạn Khang nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Trừng hướng Cố Cảo Đình, ý vị thâm trường nói: “Tôi cũng sẽ chiếu cố cô ta, cho cô những gì thiếu mà người khác cho không được.”

“Thực tốt.” Cố Cảo Đình ấn thang máy xuống dưới.

Anh đối với trung tá Thượng phân phó: “kiểm tra thân thể cho anh ta một chút,trước hôn lễ bảo đảm anh ta bình an không có việc gì.”

Đinh một tiếng, thang máy mở

Cố Cảo Đình ôm eo Hoắc Vi Vũ, đi vào thang máy.

Ngụy Ngạn Khang gắt gao nhìn chằm chằm tay Cố Cảo Đình ôm eo Hoắc Vi Vũ, kia đã từng là vị trí anh độc hữu.

Đó là Tiểu Vũ của anh, phụ nữ anh âu yếm.

Một ngày nào đó, anh muốn ở trên Cố Cảo Đình, đoạt lại phụ nữ của anh.

Thang máy đóng lại ở trước mặt anh.

Hoắc Vi Vũ thả lỏng lại.

Cô nhìn về phía Cố Cảo Đình, hỏi: “Không phải nói muốn làm cái gì liền làm cái đó sao? Vì cái gì giúp tôi?”

“Đây là tôi muốn làm.” Cố Cảo Đình tàn khốc nói.

Hoắc Vi Vũ run sợ một chút, hiện lên cảm giác quái dị.

Cô là một người ân oán phân minh, trải qua sau lần anh xuất đầu, cô phẫn nộ nghẹn khuất phát tiết rất nhiều.

Cô tin tưởng, Ngụy Ngạn Khang cũng sẽ không dây dưa cô.

“ăn cơm không?” Hoắc Vi Vũ ôn tồn hỏi.

“Không.” Cố Cảo Đình nói.

“Cơm trưa cũng không ăn.” Cố Cảo Đình lại bỏ thêm một câu.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh như là oán giận cô.

Cố Cảo Đình là đàn ông tàn khốc như vậy cũng sẽ làm nũng sao?

Hoắc Vi Vũ trong đầu phác hoạ ra hình ảnh Cố Cảo Đình làm nũng, cảm thấy khá buồn cười, trêu ghẹo nói:” đầu bếp người Pháp của anh đâu? “

“cô không cần, để anh ta về nước Pháp, thất nghiệp.” Cố Cảo Đình âm dương quái khí trả lời.

Hoắc Vi Vũ cười.

Cô cười, ngũ quan nhu hòa rất nhiều, như là cô gái ngọt ngào, tản ra ánh sáng cùng ấm áp, làm người không dời ánh mắt.

Cố Cảo Đình nhìn cô, đôi mắt thâm vài phần, hầu kết gợi cảm lăn lộn, cầm eo cô kéo đến trước mặt anh, cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên môi có dòng điện, trong lòng cả kinh, đẩy Cố Cảo Đình ra.

Cố Cảo Đình nhíu mày, thanh âm khàn khàn nói: “Vi Vũ, đừng lại đẩy tôi ra.”

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.