Chương 321: Không rời nửa bước, sống chết chỉ thuận miệng
“Tiểu Ngũ, em đừng nói chuyện, em cứ nói sẽ làm anh phân tâm.” Lâm Thừa Ân chăm chú nhìn về phía trước nói.
Cô không thuyết phục được anh.
Cũng không thể quấy rày anh ta lái xe, chỉ có thể nắm chặt nắm tay.
Xe chạy được ba phút.
Đường lộ từ bốn chiều, biến thành 2 chiều.
Một lát chạy thẳng, một lát quanh co.
Chạy như vậy vô cùng khó khăn.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhìn Cố Cảo Đình đã theo sát phía sau.
Mỗi chiếc xe từ bên cạnh anh vượt qua, cô đều hoảng sợ, chỉ sợ nó va chạm vào xe.
Lâm Thừa Ân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Cố Cảo Đình đổi chiều, chuẩn bị vượt qua.
Trong lòng của anh ta có chút sốt ruột, vôi vàng thay đổi đường chạy, không có chú ý tới một chiếc xe phía trước đang chạy tới.
Lâm Thừa Ân lại càng hoảng sợ, chuyển động tay lái, khí lực quá mạnh, xe chạy tới bờ hồ bên cạnh, thắng xe đã không khống chế được.
Một khi xe chạy vào trong hồ, khẳng định bọn họ sẽ chết ở trong xe.
Cố Cảo Đình đúng lúc đổi đường chạy, chặn phía trước xe của bọn họ. .
Hoắc Vi Vũ chỉ nghe được phịch một tiếng.
Túi khí an toàn trên xe bắn ra ngoài.
Trán của cô đập vào cửa xe, mắt thấy xe của Cố Cảo Đình bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống trong nước.
Trong lòng của cô xiết chặt, không chút do dự đẩy cửa xe ra xuống, nhảy vào trong nước.
Theo nguồn sáng, rất nhanh tìm được xe của Cố Cảo Đình.
Anh ở bên trong, dường như đang mê mang.
Bởi vì lực áp của nước quá mạnh, cô không thể mở cửa ra được.
Hoắc Vi Vũ sốt ruột đập vào cửa sổ.
Cô không muốn anh có chuyện, mặc dù anh không yêu cô.
Hơi thở, từng chút từng chút từ trong cơ thể của cô biến mất.
Cô không dám rời khỏi, cô sợ vừa đi, Cố Cảo Đình sẽ phải chết không chút nghi ngờ.
Cô sốt ruột đến nước mắt đều chảy ra, trộn lẫn vào trong nước.
Chẳng lẽ hôm nay cô và Cố Cảo Đình sẽ chết ở chỗ này.
Anh còn ở trong xe, cô ở bên ngoài.
Bọt khí từ trong mũi cô truyền đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ liều mạng đập cửa sổ.
Cố Cảo Đình nghe được chút âm thanh, tỉnh lại.
Anh nhìn Hoắc Vi Vũ dần dần trôi giạt ở trong nước, giống như không có sự sống.
Trong lòng của anh hiện lên khủng hoảng, dùng sức va chạm vào cửa, đụng không ra.
Cố Cảo Đình lưu loát lấy cây súng bên trong hốc, chỉ mũi súng vào cửa sổ, phanh phanh phanh bắn ra năm phát súng.
Nước chả vào, anh cố sức lao mạnh ra, ôm lấy Hoắc Vi Vũ trồi lên mặt nước.
Cô đã không còn tri giác.
Cố Cảo Đình ấn vào miệng cô, ấn vào, lại hô hấp nhân tạo một chút, thẳng đến thổi trống bụng của cô, lại dùng sức ấn vào, thổi hơi.
Một lát sau, Hoắc Vi Vũ ho khan một tiếng, trong miệng phun nước ra.
Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình không có việc gì, trong lòng thở dài một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, cảm giác vui đến phát khóc..”
Trong đầu hiện lên Thừa Ân.
Đúng rồi, không biết Thừa Ân thế nào?
Hoắc Vi Vũ vọt tới trước cửa sổ xe, nhìn thấy cả người Lâm Thừa Ân đầy máu, đã hôn mê bất tỉnh.
Cô vội vàng muốn cứu anh ta ra ngoài, trong dạ dày lại quay cuồng, cô xoay mặt, nôn mửa.
Oẹ, hô hấp không được.
Cố Cảo Đình ôm lấy Hoắc Vi Vũ, chạy về phía trước.
Hoắc Vi Vũ cầm chặt tay Cố Cảo Đình, ngăn cản anh nói: “Cố Cảo Đình, cứu Thừa Ân.”
“Câm miệng!” Cố Cảo Đình nghiêm khắc nói.
Anh nhớ rõ cách chỗ này ba cây số, anh thấy có một bệnh viện, lấy tốc độ của anh, trong 10' có thể đến đó..
“Xin anh.” Hoắc Vi Vũ khẩn cầu.
Trong mắt Cố Cảo Đình tất cả đều là mũi nhọn, “Cô vì người đàn ông khác cầu xin tôi? Trong lòng cô mạng của Lâm Thừa Ân còn quan trọng hơn chính cô sao?”
“Vết thương của anh ấy nặng hơn tôi.”
“Vậy hãy để cho cậu ta chết đi.” Cố Cảo Đình tức giận nói, ngọn lửa bốc cháy đủ để tiêu diệt tất cả.
Làm cho người ta khi nhìn vào ánh mắt của anh, sẽ không rét mà run.