Chương 432: Lại gặp mặt, Cố Cảo Đình
Mai Kính Sơn nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn ông, trên mặt không có chút lo lắng nào, hay sợ hãi và sợ hãi.
“Cô không sợ tôi giết cô sao?” Mai Kính Sơn tò mò hỏi.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, ung dung bình tĩnh, “Tôi chỉ là một người dân, giết tôi không có chỗ tốt nào cho ông, ngược lại ông sẽ làm mất lòng dân, mất quyền lợi, danh dự.
Chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết.”
Mai Kính Sơn hối hận bắt cô tới rồi, giống như cầm một củ khoai lang nóng hổi trên tay.
Ném đi, thật không có thể diện.
Ăn, lại không ngon, bị thương là mình.
Càng nghĩ, Mai Kính Sơn nói với sĩ quan bên cạnh: “Canh chừng cô ta, tôi đi phòng sách một chút.”
Đi vào phòng sách,
Mai Kính Sơn lập tức gọi điện thoại cho tổng thống.
“Tổng thống Duật, là như vậy, Cố Cảo Đình không muốn đi nước B đàm phán sao? Tôi đã bắt Hoắc Vi Vũ.” Mai Kính Sơn báo cáo.
Tổng thống nhíu mày, “Ông bắt cô ta làm gì, mau thả ra.”
“Tôi vốn muốn bắt cô ta uy hiếp Cố Cảo Đình, để cho anh ta cố ý đàm phán thất bại, như vậy chẳng phải anh sẽ mất đi lòng dân sao? Khuê An Quyền cũng có thể an tâm làm cấp dưới của tôi, tôi không nghĩ tới Cố Cảo Đình bắt Mai Lâm, anh ta kêu tôi đến đảo trao đổi con tin, tôi lo lắng hắn có bẫy, ngài có thể di theo giúp tôi không?” Mai Kính Sơn lo lắng nói.
Tổng thống đứng lên, lớn tiếng quát: “Ông quả thật là một người hữu dũng vô mưu, Cố Cảo Đình là người ông có thể uy hiếp không? Nếu chuyện ông uy hiếp anh ta cố ý đàm phán thất bại bị phanh phui ra, mất đi lòng dân chỉ là ông, còn có tôi.”
Mai Kính Sơn may mắn nói, “Tôi còn chưa uy hiếp anh ta đâu, đã bị anh ta kiềm chế rôi.”
“Đưa cô ta đến đó.” Tổng thống ra lệnh.
“Trên địa bàn của anh ta, tôi sợ anh ta chỉnh tôi.” Mai Tướng quân không dám.
“Sẽ không, hai tiếng sau tôi sẽ kêu ông trở lại, Cố Cảo Đình nhất định sẽ chừa mặt mũi cho tôi, đi đi.” Tổng thống trầm giọng nói, cúp máy.
“Mai Tướng quân, thật đúng là thành sự không có bại sự có thừa.” Quản gia Tắng có chút ghét Mai Kính Sơn nói.
“Lo lắng của hắn cũng không phải dư thừa, một khi Cố Cảo Đình đàm phán thành công, thế lực của anh ta chắc chắn sẽ tăng len rất nhiều, tôi nghe nói nước G bên kia xuất hiện một thương nhân thuyết phục khắp nơi? Bọn họ có thể sẽ thả Du Tiệp Ngạo trở lại, một khi anh ta và Cố Cảo Đình liên thủ, Mai Kính Sơn chết cũng không biết chết như thế nào. Cũng không có thể kiềm chế Cố Cảo Đình nữa rồi.” Tổng thống lo lắng nói.
“Tổng thống có ý là?”
“Muốn đánh bên ngoài nhất định phải trước an lòng bên trong, ông truyền lệnh xuống dưới, để người chúng ta bắt đầu hoạt động, một, ngăn cản Cố Cảo Đình đàm phán thành công, cần thiết thì phải hy sinh hắn, hai, tạm thời không thể để cho Du Tiệp Ngạo trở lại.” Tổng thống âm trầm nói.
“Nhưng lập tức mất đi hai vị Đại tướng, có thể làm cho lòng dân bất an hay không.” Quản gia Tắng lo lắng.
“Chúng ta mất đi là những cá nhân, không phải quân đội, cũng không phải thực lực quân đội, vũ khí quốc gia còn nắm giữ ở trên tay, một khi Cố Cảo Đình hi sinh, toàn lực cứu Du Tiệp Ngạo về nước, một khi Cố Cảo Đình vinh quang trở về, nhất định phải hy sinh Du Tiệp Ngạo.” Tổng thống đã quyết định nhẫn tâm, mắt lộ ra sát khí.
Quản gia Tắng gật đầu, ánh mắt nặng nề.
Mấy thế hệ quân vương, trảm gai khoác trên vai, đạt được quyền thống trị cao nhất, dưới chân chảy xuôi theo là thi thể và máu tươi.
Không có thủ đoạn chính trị, không có chính sách dụ dỗ, không có lòng dạ và dã tâm, chỉ có thể thành tựu một đời kiêu hùng.
*
Hoắc Vi Vũ ngồi trên máy bay của Mai Kính Sơn, đến đảo nhỏ đã tứng tới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vốn cho rằng sẽ không bao giờ thấy được anh nữa, nhưng Mai Tướng quân tự tìm cái chết, lại phải gặp mặt.
Không biết, gần đây anh có tốt không...