“Tiểu Vũ, mẹ đến Tứ Xuyên rồi, tối nay gặp mặt đi, mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với con. Quyền Linh.”
Hoắc Vi Vũ đọc tin nhắn, trong lòng hơi loạn.
Cô cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Quyền Linh.
Cố Cảo Đình là con của bà sao?
Tình nhân của bà muốn chơi chết con của bà sao? Chuyện này bà có biết không?
Ba của cô là ai?
Chờ chút, chờ một chút.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, quay lại thực tại:
“Gặp ở Shangri-La đi, tôi đặt phòng xong sẽ báo.” Hoắc Vi Vũ nhắn lại.
Tắng Khải Kỳ nhận kế hoạch của Thẩm Mặc Thần, nhưng anh không xem, giải quyết việc chung nói:
“Tốt, trở về tôi sẽ đọc thật kỹ.”
“Majesty, tôi cũng có hứng thú với ngành diễn viên, vì nó, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tuyết Kỳ ám chỉ nói.
Sắc mặt Tắng Khải Kỳ trầm xuống.
Thẩm Mặc Thần hiểu ý cô:
“Khi nào phim khởi máy, tôi sẽ thông báo cho cô qua thử sức.”
“Cảm ơn Majesty, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Tuyết Kỳ đắc ý nói.
Khóe miệng Tắng Khải Kỳ giật giật, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đang suy nghĩ, đôi mắt thả lỏng.
Bộ dạng cô an tĩnh thật đẹp.
“Hoắc Vi Vũ.” Tắng Khải Kỳ hô một tiếng.
Hoắc Vi Vũ không phản ứng.
“Hoắc Vi Vũ.” Tắng Khải Kỳ lại hô một tiếng.
Hoắc Vi Vũ vẫn đang ngẩn người.
Thẩm Mặc Thần cũng nhìn Hoắc Vi Vũ, hô:
“Tiểu Vũ.”
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.
Vừa rồi bọn họ nói gì, cô đều không nghe thấy, có chút xin lỗi nói:
“Sao vậy?”
“Nghĩ gì vậy, gọi cậu mấy lần cũng không phản ứng.” Tắng Khải Kỳ trêu chọc nói.
“Nghĩ vớ vẩn ý mà, ngại quá.” Hoắc Vi Vũ lập lờ nói.
“Ngày mai bạn gái của mình muốn đi sông Lam Hoa ngắm cảnh, mình cũng vừa về nước, không quen thuộc nơi này lắm, cậu có thể giúp không?” Tắng Khải Kỳ nói.
“À, được, vừa vặn mai mình cũng không bận.” Hoắc Vi Vũ tùy ý đáp.
Cô nghĩ là, cuộc làm ăn này đã thành công, cho nên, không cự tuyệt.
Phục vụ mang thức ăn lên.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Majesty, kịch bản anh đã chọn chưa?” Tuyết Kỳ tò mò nói.
“Phối hợp với trò chơi lần này, tôi chọn kịch bản giả tưởng, làm theo một quyển tiểu thuyết nổi tiếng.” Thẩm Mặc Thần đại khái nói.
“ Quá tuyệt vời, hồi nhỏ tôi có học vũ đạo, động tác võ thuật không thành vấn đề.” Tuyết Kỳ lập tức đề cử mình.
Thẩm Mặc Thần mỉm cười.
Bữa tiệc không lạnh không nhạt kết thúc.
Tắng Khải Kỳ cùng Tuyết Kỳ rời đi trước.
Thẩm Mặc Thần nhìn Hoắc Vi Vũ, lo lắng hỏi:
“Em có tâm sự sao?”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, cười nói:
“Em có thể có chuyện gì.”
“Mỗi lần em đều như vậy, chuyện của mình đều tự mình gánh lấy, lúc chịu không nổi nữa, em có thể nói với anh.” Thẩm Mặc Thần thương tiếc nói.
“Không phải nhị ca cũng vậy sao? Anh bán công ty, cũng không nói cho tụi em biết, nghe người ta nói mới biết được.” Hoắc Vi Vũ lo lắng nhìn Thẩm Mặc Thần:
“Chúng em muốn chia sẽ với anh.”
“Không phải chỉ la công ty thôi sao? Anh có thể trong vòng mấy năm thành lập một tập đoàn, vậy anh cũng có thể dùng thời gian mấy năm để thành lập một cái khác nữa, đây cũng không phải chuyện gì to tát.” Thẩm Mặc Thần tự tin nói, “Còn em, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Vi Vũ do dự, không biết có nên nói chuyện của Quyền Linh cho anh biết không.
Điện thoại của cô vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn là Quyền Linh, nghe:
“Thế nào?”
“Mẹ đã đặt phòng ở Shangri-La, lần 2 số 102, con qua đây đi.” Quyền Linh ôn nhu nói.