Chương 389: mọi nơi tư lệnh đều là vì cô, có cảm giác được sao?
Hoắc Vi Vũ lên xe anh, dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trở về thấy cảnh đẹp, kỳ thật nhìn cũng không vô.
trong đầu cô nhớ lại mấy ngày cùng Cố Cảo Đình ở chung.
mỗi một cái biểu tình của anh, mỗi một ánh mắt cô đều nhớ rõ.
Thật là cô hiểu lầm sao?
Vẫn là, lấy đạo hạnh của cô nhìn không ra Cố Cảo Đình hư tình hay là giả ý?
Một giờ sau, tới nhà Lâm Thừa Ân.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống.
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?” Mẹ Lâm đi ra, lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, “con không có việc gì.”
Mẹ Lâm cầm tay Hoắc Vi Vũ, đau lòng nói: “chúng ta không thể trêu vào Cố Cảo Đình thì trốn, dì giúp đỡ con xuất ngoại, nếu con cảm thấy cô đơn và sợ hãi, dì cho Thừa Ân bên con, vấn đề gì chúng ta đều có thể vượt qua.”
“Mẹ Lâm, con không muốn trốn tránh, dù cho con có thể đi nước ngoài, cũng bỏ không được khúc mắc trong lòng, chân tướng này, con muốn tự mình làm rõ.” Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm nói.
“cái này…… con có ý tứ gì?” Mẹ Lâm không hiểu, nhìn về phía Lâm Thừa Ân. Thừa Ân ám thị vững vàng, giải thích nói: “Cô ta muốn bên cạnh Cố Cảo Đình.”
“Không được, quá nguy hiểm, ba con một người tinh ranh lõi đời như vậy còn không có may mắn thoát nạn, huống chi tính cách con quá mức ngay thẳng, nếu như bị Cố Cảo Đình phát hiện mục đích của con, khả năng anh ta sẽ giết con.” Mẹ Lâm lo lắng nói, nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ.
“Sống có gì vui, chết có gì buồn, con không sợ.” Hoắc Vi Vũ rút tay ra.
Mẹ Lâm lo lắng nhìn Lâm Thừa Ân.
“để cô ta đi thôi.” Lâm Thừa Ân đi vào, cầm túi xách Hoắc Vi Vũ, đưa cho Hoắc Vi Vũ.
“anh cho em thẻ ngân hàng chứa một trăm vạn, em nếu cần dùng đến, về sau kiếm lời trả lại cho anh.” Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, cô biết Thừa Ân là thiệt tình đối tốt với cô. “Kiếp này không cách báo đáp……”
“Đừng nói như vậy, làm anh em có kiếp này không có kiếp tới, cảm thấy thiếu nợ anh, muốn trả tiền cho anh, phải tồn tại, không được xem thường từ bỏ, chống đỡ không nổi nữa, liền tới tìm chúng tôi, đừng làm cho anh áy náy, càng đừng làm cho anh hận em.” Lâm Thừa Ân ngắt lời Hoắc Vi Vũ, xoay người, đi vào phòng của anh.
bóng dáng anh, có chút cô đơn cùng suy sút.
trong mắt Mẹ Lâm ngập nước, đau lòng nói: “không thể không ở bên Cố Cảo Đình sao?”
tâm ý cô đã quyết, cô muốn đi!
cánh cửa sổ không dễ dàng mở ra, như vậy liền đóng lại, cô không cam lòng.
Cô muốn biết, ánh sáng chiếu vào, là ánh mặt trời, hay là bóng kiếm.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, rời đi.
Cô đi mua đồ ăn, trở về làm cà chua trứng gà, bí đao xương sườn, kinh tương thịt ti, bò nấu nấm kim châm, còn mua một con vịt nướng.
Kỳ thật,trong tiệc rượu cô không có ăn cái gì, nhưng mà hiện tại một chút cũng không đói bụng.
Làm xong, ngồi ở trước bàn ăn, chờ cửa, chờ Cố Cảo Đình tới.
Đợi đã lâu.
Anh, sẽ không giống lần trước không tới chứ?
Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại qua Cố Cảo Đình.
sau ba hồi chuông, điện thoại được tiếp nghe.
“Hoắc tiểu thư, tôi là trung tá Thượng, hiện tại tư lệnh vì chuyện của cô mở cuộc họp khẩn cấp không có cách tiếp điện thoại, cô có chuyện gì, nếu quan trọng, có thể phân phó tôi làm.” Trung tá Thượng hạ giọng nói.
“Chuyện của tôi?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“cô không phải muốn tư lệnh bảo hộ cả nhà Lâm Trung Kiệt an toàn sao? Tư lệnh từ lúc rời tiệc rượu, lên phi cơ đi thủ đô.”