Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 192: Chương 192: muốn lột da hổ, lại bị ăn đến xương cốt cũng không còn.




Chương 192: muốn lột da hổ, lại bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

“Thừa Ân.” Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ ẩm ướt , hai tay ôm lấy mặt của anh ta.

“Trong sáu anh em, quan hệ của anh với em là tốt nhất, em biết rõ, anh đau lòng em, thương tiếc rm, anh mạo hiểm làm tất cả cũng chỉ vì em.”

“Câu nói kế tiếp anh không muốn nghe.” Lâm Thừa Ân cắt ngang lời nói của Hoắc Vi Vũ.

“Anh giúp em rất nhiều, đoạn đường sau này, hãy để em tự chọn được không.” Hoắc Vi Vũ cầu xin nói.

Lâm Thừa Ân nhìn trong đôi mắt Hoắc Vi Vũ đầy nước mắt, trái tim như bị ai đó bóp chặt.

“Em cũng nói trong sáu anh em, quan hệ của chúng ta tốt nhất, em là người con gái duy nhất trong sáu người, nếu như em không có ở đây, chúng ta sẽ không còn hoàn chỉnh nữa rồi. “ Đôi mắt của Lâm Thừa Ân đỏ ngầu nói.

“Em sẽ vẫn ở đây.” Hoắc Vi Vũ đồng ý.

“Em cho rằng anh không biết em đang suy nghĩ gì sao, em muố tự sát tỏng ngày giỗ của ba phải không, kết thúc tất cả. Anh cả và anh hai không cách nào truy cứu Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình cũng không thể giận chó đánh mèo lên người anh cả và anh hai.” Lâm Thừa Ân tàn nhẫn nói ra.

“Ngày đó tâm tình của em không tốt, nên ăn nói bậy bạ, anh cũng biết, lúc người ta có tâm tình không tốt, sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo. Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ cầm chặt tay Lâm Thừa Ân, nắm thật chặt.

“Em không tự sát, em đảm bảo, em thề, được không?” Hoắc Vi Vũ tha thiết nhìn anh ta.

Lâm Thừa Ân quay mặt đi, hít sâu một hơi, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, “Được, em muốn anh làm gì?”

“Một lát anh cứ ở trên máy bay không cần xuống, từ nay về sau quay lại cuộc sống của chính anh, em không ra mặt hẹn gặp mọi người, thì mọi người cũng không cần lo lắng cho em.” Hoắc Vi Vũ dịu dàng nói.

“Nếu em vẫn sống không tốt, anh vẫn sẽ đưa em ra khỏi đó.” Lâm Thừa Ân cố chấp nói.

Hoắc Vi Vũ mỉm cười, không trả lời anh ta.

*

Máy bay đã bay hai giờ, dưới sự dẫn dắt của máy bay chiến đấu, đi vào căn cứ của Cố Cảo Đình.

Trong lòng của Hoắc Vi Vũ trầm xuống, như có tảng đá đè nặng ở phía trên, trong đầu chỉ muốn chạy trốn.

Máy bay vừa đáp xuống, mọi người trong máy bay nơm nớp lo sợ đứng đó, nhìn cô.

“Mấy người cứ ở trên máy bay.” Hoắc Vi Vũ nói ra.

Cô từ trên ghế đứng lên, đi đến lối ra.

Cửa mở ra.

Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình.

Anh đứng ở phía trước quân đội, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, như ánh trăng dưới biển sâu, đen tối, mãnh liệt.

Cả người anh lạnh lùng.

Khóe môi nhếch lên, sắc mặt xanh mét, đằng đằng sát khí.

Hoắc Vi Vũ đi tới trước mặt của anh, cúi đầu suy nghĩ nên nói gì.

Cố Cảo Đình không có đợi cô nói chuyện, xoay người, đi về phía xe thiết giáp.

Trung tá Thượng mở cửa, không vui nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cố Cảo Đình ngồi ở ghế sau, lãnh khốc nhìn về phía trước, ra lệnh: “Tống cổ mấy người kia vào nhà giam.”

Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp, vội nói: “Không có quan hệ với bọn họ, d tôi muốn bọn họ làm vậy.”

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía cô, như là Sa-Tăng, sắc bén, lạnh lùng.

“Bản thân khó đảm bảo, còn cầu xin thay người khác, rất tốt.” Anh liếc nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: “Ném Lâm Thừa Ân vào lang bảo.”

Ném vào lang bảo, Lâm Thừa Ân nhất định phải chết.

Hoắc Vi Vũ nóng nảy, kháng nghị nói: “Cố Cảo Đình, anh không thể không nói đạo lý như vậy, đây là xã hội pháp trị, anh không có quyền quyết định sống chết của người khác.”

“Chỉ bằng anh ta dụ dỗ vợ của tôi, vận chuyển trái phép, thông đồng với địch phản quốc, anh ta có thể chết không chỗ chôn rồi.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Hoắc Vi Vũ cứng đờ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.