Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 689: Chương 689: Nếu đều là chết, vậy chết cùng nhau




Quân khu

Cố Cảo Đình bình tĩnh nhìn tờ xét nghiệm máu, đã vài ngày.

Anh không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.

Ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay nắm tờ xét nghiệm máu trở nên trắng.

Anh không biết, Hoắc Vi Vũ đã mang thai.

Cô đã mang thai……

Đó là con của bọn họ, con của hai người bọn họ.

Nếu không phải tại Duật Cẩn, vợ con anh đã song toàn.

Một cổ phẫn nộ mang theo tiêu sát phụt ra từ đôi mắt anh.

Duật Cẩn người này, vì ích lợi chính mình, hãm hại trung lương, chỉ dựa vào điểm này, ông ta không xứng làm tổng thống.

Tiếng đập cửa vang lên.

“vào đi.” Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Vương Đông đẩy cửa tiến vào, nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Cảo Đình, cúi đầu, báo cáo: “Thu được vũ khí đã đưa đến viện nghiên cứu vũ khí quân sự của chúng ta, người đàn ông đó đã chứng thực là Tát Lạp, Hoắc Vi Vũ……”

Vương Đông dừng một chút.

Cố Cảo Đình bốc cháy lên hy vọng nhìn về phía anh.

“Trước mắt còn chưa có tìm được thi thể của cô, nói không chừng cô ấy còn sống, rốt cuộc, nếu cô ta không có một chút tác dụng, Tát Lạp không cần phải mang cô đi.” Vương Đông trấn an nói.

trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên một tia tinh quang, lập tức gọi điện thoại đi ra ngoài, “Có thể giúp tôi liên hệ đến Luân Côn hay không? trong vòng ba phút, cho tôi điện thoại.”

“ý tư lệnh là, Hoắc Vi Vũ bị Luân Côn mang đi sao?” Vương Đông kinh ngạc nói.

“lúc trước anh đem thiên đường đỉnh trả lại cho Hoắc Vi Vũ, nếu Hoắc Vi Vũ còn sống, hẳn là Tát Lạp thấy được thiên đường đỉnh, nếu anh ta nhìn thấy thiên đường đỉnh, nhất định sẽ liên hệ Luân Côn, mà đối với Tát Lạp mà nói, liên hệ Luân Côn, khẳng định là muốn vũ khí, lần này chúng ta thu được nhiều vũ khí tiên tiến như vậy, khả năng chính là từ nơi Luân Côn đến.” Cố Cảo Đình phân tích nói.

trong lòng Vương Đông vui sướng, “Cho nên, khả năng Hoắc Vi Vũ thật sự không có chết, thật là quá tốt.”

Cố Cảo Đình đem tờ xét nghiệm máu gắt gao nắm trong tay.

Anh cùng cô ở bên nhau, cô sẽ chết.

Anh đem cô đẩy ra, cô cũng sẽ chết.

Bằng không, ở bên nhau, cùng nhau đối mặt các loại vấn đề đi, ít nhất, có thể chết ở bên nhau.

di động Cố Cảo Đình vang lên tới.

người bên kia đem số di động Luân Côn gọi tới di động của anh.

Cố Cảo Đình chạy nhanh gọi ra.

bên kia Luân Côn tiếp nghe.

“Um, ai.” Giọng Luân Côn tàn khốc truyền tới.

“chào anh, tôi là Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ ở chỗ của anh?” Cố Cảo Đình hỏi.

“Cố Cảo Đình tìm Hoắc Vi Vũ, anh muốn tiếp hay không?” Luân Côn hỏi Lâm Thừa Ân nói.

trong mắt Lâm Thừa Ân hiện lên một tia chán ghét, tiếp nhận di động của Luân Côn, không vui nói: “Có chuyện gì sao?”

Cố Cảo Đình nghe được giọng Lâm Thừa Ân, có chút kinh ngạc, “Hoắc Vi Vũ ở chỗ anh sao?”

“Về sau việc của Tiểu Vũ đều không quan hệ với anh, anh hại cô ấy thành bộ dáng gì trong lòng anh hiểu rõ, nếu anh còn có một chút lương tri, buông tha cô ấy đi, anh đi kết hôn, cô ấy gả người khác, nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau.” Giọng Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.

“Tôi muốn nói chuyện với cô ta.” Cố Cảo Đình nhẫn nại nói.

“Cô ấy và anh không có lời nào để nói, đừng gọi lại đây.” Lâm Thừa Ân tức giận cúp điện thoại.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn không khí, khóe miệng, hơi hơi giơ lên.

Hoắc Vi Vũ, thật sự còn sống.

chỉ cần cô tồn tại là tốt, như vậy, cuộc sống của anh cũng có dũng khí và động lực.

“Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ còn sống sao?” Vương Đông lo lắng hỏi.

Cố Cảo Đình gật đầu, ánh mắt lại càng thêm đen nhánh, ra lệnh: “Phái người chặt chẽ chú ý Luân Côn, trước tiên tôi muốn được tin tức cô ấy.”

“vâng!” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.