Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 345: Chương 345: Nếu như cô ta chết, các người đều phải chôn cùng.




Chương 346: Nếu như cô ta chết, các người đều phải chôn cùng.

Cô quá nóng.

Coi như anh muốn, cũng không thể cầm thú như vậy, muốn cô ngay lúc cô sốt cao.

Thân thể của cô rất yếu, nhất định không chịu được anh xâm nhập.

Cố Cảo Đình dựa trán mình vào trán cô, muốn kiềm chế lại con mãnh thú trong thân thể của anh.

Cơ bản kiềm chế không được.

Cô cũng không chịu nằm im, cọ cọ trên người anh mấy cái, mỗi một cái, đều khiến lý trí của anh muốn sụp đổ...

Anh nâng mặt cô, chống lại đôi mắt mông lung của cô.

“Tiểu Vũ, chờ cô bớt nóng rồi tiếp tục, được không?” Cố Cảo Đình khàn khàn nói ra.

Anh nhẫn cũng không vui sướng gì.

Bời vì thân thể nam nữ cấu tạo khác biệt, anh còn khó chịu hơn cô gấp trăm, ngàn lần.

Hoắc Vi Vũ giày vò mệt mỏi, vốn phát sốt mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại, một hồi lại ngủ thiếp đi.

Anh chỉ có thể qua nhà vệ sinh.

Thật, rất muốn, rất muốn, muốn cô.

Để cho cô, mang thai, con của anh.

Cố Cảo Đình tắm rửa.

Tiếng đập cửa vang lên.

Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia sáng lạnh.

Không có chuyện khẩn cấp, thủ hạ của anh sẽ không quấy rầy vào lúc này.

Anh lưu loát quấn khăn tắm, đi ra mở cửa.

Thượng trung tá cấp bách đứng tại cửa ra vào.

“Không xong, Tư lệnh, Mai Tướng quân mang người đến đây, muốn mang phu nhân đi.” Thượng trung tá báo cáo.

Cố Cảo Đình sắc bén nhìn, cái cằm căng thẳng, không chút khách khí nói ra:

“Bảo hắn xéo đi.”

“Hắn nói là phụng mệng tổng thống đến mang Hoắc tiểu thư đi, Tư lệnh, nếu như phu nhân bị Mai tướng quân mang đi, có thể không còn đường sống nữa.” Thượng trung tá lo lắng nói, gấp đến nắm chặt tay thành quyền.

“Nói cho hắn biết, muốn mang Hoắc Vi Vũ đi, trừ phi tổng thống tự mình đến.” Cố Cảo Đình lạnh lùng đóng cửa.

Anh nhíu mày thật chặt, trong mắt lo lắng.Bạn nào muốn đọc Full trước liên hệ :

Chỉ bằng Hoắc Vi Vũ là phụ nữ của anh, Mai Kính Sơn sẽ không tha cho cô ta.

Cố Cảo Đình thay quần áo xong, điện thoại di động liền kêu lên.

Anh nhìn là tổng thống, mang theo một thân hàn khí, đi đến cửa sổ, nhìn lướt qua Mai Kính Sơn ở dưới lầu, nghe.

“Để Mai Kính Sơn bắt phụ nữ của tôi ngay dưới tầm mắt của tôi.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Tổng thống thở dài một hơi.

“Cảo Đình, Mai tướng quân kết hợp với hơn mười mấy vị đại thần báo cáo, nói anh bao che phần tử của địch, vì danh dự và an toàn của anh, tôi đề nghị giao cô gái kia cho Mai tướng quân xử lý là phù hợp, anh tạm thời ẩn nhẫn, tránh mũi nhọn công kích, giữ mình.” Tổng thống khổ tâm nói.

Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, kiên định nói ra:

“Cô ta không phải phần tử của địch, tôi nguyện dùng vinh dự đảm bảo, nếu như cô ta thật sự là địch, tôi liền giao ra quân quyền, tự nguyện ra tòa án quân sự tiếp nhận thẩm phán.”

“Tôi tin tưởng anh, nhưng mà, Mai tướng quân bên kia không tin tưởng. Anh cũng biết, hiện tại nước ta và nước G rất căng thẳng. Nếu như có nội chiến, liền sẽ cổ vũ kẻ địch, hai nước giao phong, hao người tốn của. Cũng không phải là chuyện tốt. Tôi không muốn khi tôi còn nắm quyền, liền mang tiếng xấu trong lịch sử. Cảo Đình, anh vẫn nên giao cô ta ra đi.” Tổng thống có chút bất đắc dĩ nói.

“Ngài sợ Mai tướng quân tạo phản, vậy không lo lắng tôi làm phản sao?” Cố Cảo Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Mai Kính Sơn ở dưới.

Tổng thống cũng lo lắng.

Nhưng mà đâm lao phải theo lao.

“Nếu cô ta vô tội, tôi sẽ trả lại trong sạch cho cô ta, nếu như Mai tướng quân lạm dụng tư hình, anh cũng có thể truy cứu.” Tổng thống khuyên nhủ.

“Nếu như cô ta chết rồi, xem như cho các người đều chôn cùng, thì cô ta có thể sống lại sao?” Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.