Chương 178: nếu tới, cũng đừng muốn chạy
Cố Cảo Đình cảnh giác, một ánh mắt sắc nhọn đảo qua đi, ánh mắt đi đến nơi họng súng nhắm ngay cửa.
Động tác sạch sẽ lưu loát, mạnh mẽ vang dội.
Chỉ cần anh bóp cò súng, cô không phản ứng khẳng định chết thẳng cẳng.
“anh muốn nổ súng sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô một cái, thu hồi lại, từ trên giường xuống, đứng thẳng, “Sao cô lại tới đây?”
Hoắc Vi Vũ xem anh mặc vẫn là tây trang tối hôm qua, phỏng chừng vừa dính vào giường liền ngủ.
Bất quá, mệt mỏi cũng không thay đổi tư thế oai hùng hiên ngang của anh.
Cô tay đặt ở sau lưng, nhìn chung quanh, không được tự nhiên đi đến trước mặt anh, ngẩn mặt, đối diện đôi mắt anh thâm thúy.
“Chỉ cho phép tôi ở trong thế giới của anh đi tới đi lui, không cho phép tôi tới không gian của anh đi dạo.” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Cảo Đình ôm eo cô, khuynh đảo, xoay người.
Cô nằm trong vòng tay của anh.
hơi thở anh ở trên đỉnh đầu của cô, cường thế cùng bá đạo.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh.
“Nếu tới đây, cùng tôi ngủ.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Phá lệ, Hoắc Vi Vũ không có giãy giụa, xoay người, dựa vào trong lòng ngực anh.
Cô đi lên, đoán trước sẽ phát sinh cái gì.
Anh ôm ấp, cô không có bài xích như trong tưởng tượng.
Cô cầm cánh tay anh ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Cố Cảo Đình, tôi không đi, cùng anh kết hôn, có thể không hạn chế tự do của tôi sao?”
Cố Cảo Đình lưng cứng đờ, thâm thúy nhìn bên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn anh, chờ đáp án của anh.
Anh hôn ở trên đôi mắt cô, chậm rãi hạ xuống, đến trên môi cô.
Hôn thực mềm nhẹ, phác hoạ dọc theo cô môi.
Hoắc Vi Vũ không dám thở mạnh, nhắm hai mắt lại.
trong hơi thở đều là mùi của anh, ngấm vào da thịt cô, tới trong máu cô.
Cố Cảo Đình thâm tình nhìn mặt cô chậm rãi ửng hồng.
tay anh từ quần áo cô đi vào.
Như là tay của ảo thuật gia, tạo thành nhiều chói lọi.
cả người Hoắc Vi Vũ run rẩy, lực điện quá mạnh mẻ, đem cô dẫn đi một thế giới khác.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng đẩy tay anh ra.
Anh theo eo cô trượt xuống, đến lưng quần, dọc theo bụng cô lại tiếp tục đi xuống.
“um.” Hoắc Vi Vũ hừ nhẹ một tiếng, mang theo vài phần khiêu gợi, vài phần mộng ảo, như là âm thanh của tự nhiên, tràn ngập mê hoặc.
Cố Cảo Đình khàn khàn hỏi: “Có thể chứ?”
Hoắc Vi Vũ máu dâng lên, mỗi lần anh chạm vào, lực cô nắm cánh tay anh liền tăng lớn một phân, khẩn trương run rẩy.
“anh không cần ngủ sao?” Cô hỏi.
Cố Cảo Đình tà nịnh gợi lên khóe môi, mê hoặc vô song, “Lúc này còn ngủ, có thể hay không quá gây mất hứng? cô không phải nói, gả cho tôi, cô sẽ không để tôi làm chồng trên danh nghĩa chứ?”
“Tôi muốn đi làm.” Hoắc Vi Vũ đưa ra yêu cầu.
“uh.” Cố Cảo Đình hôn lấy vành tai cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngứa, đứt quãng nói: “anh không thể…… Hạn chế…… tự do của tôi.”
Anh thích cô ở trong tay anh mở ra, trong lòng mềm mại vài phần, “Nên cho đều sẽ cho, không được chạy trốn.”
“Tôi thoát được sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
“Có cái này là tự giác thực hiện, hiện tại, có thể chứ?” Cố Cảo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, không nói gì.
Cô biết, người đàn ông này sẽ là chồng cô cả đời, cùng anh thực hành việc vợ chồng là nghĩa vụ của cô.
Cùng anh làm, tổng so với cả đời không biết cảm giác kia đi.
“Không nói lời nào coi như cô cam chịu.” Cố Cảo Đình đem cô bế lên tới, hướng tới phòng tắm đi đến……