Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 147: Chương 147: thân ái Cố tiên sinh




Chương 147: thân ái Cố tiên sinh

Nói đi ra ngoài, ba vạn sáu……

Hoắc Vi Vũ ôm đầu gối, ngồi ở đầu giường, gục đầu xuống trầm tư, đôi mắt ứa nước mắt.

Không nghĩ để anh cả, anh hai biết tình cảnh của cô, sợ bọn họ lo lắng, cho nên, không thể mở miệng nhờ bọn họ hỗ trợ.

Không thể để bọn người quan hệ không tốt biết cô chỉ 3 vạn 6 đều không có, sợ bọn họ chê cười, đả kích tự tôn cùng kiêu ngạo của cô.

quan hệ giống nhau, cô lại ngượng ngùng mở miệng.

Nghĩ tới nghĩ lui, giống như không có một người có thể cho cô vay tiền.

Hoắc Vi Vũ, hiện giờ cô như thế nào quá bi ai!

cửa bị đẩy ra.

Cố Cảo Đình đi đến, mặt cương nghị, dáng người đĩnh đạt, ánh nắng chiều từ cửa sổ phía sau anh tiến vào, phủ lên anh.

Anh là người đứng giữa thiên thần cùng quỷ sứ, so với thiên thần cùng quỷ sứ càng chói mắt, có thể làm người chết, cũng có thể làm người sống, đều chỉ một ý niệm ở anh.

Binh lính bưng một cái bàn vuông tiến vào, xếp vào, mau tránh ra, hai binh lính một tay bưng một cái ghế, xếp vào, cũng mau tránh ra, cuối cùng cùng nhau tiến vào tám binh lính, mỗi người trên tay đều bưng một chén đồ ăn, chạy chậm lại đây, vòng quanh cái bàn một vòng, biến mất.

Trên bàn đặt tám món ăn nóng hôi hổi, đều là món trước kia cô thích ăn.

Năm giây sau, phòng bệnh khôi phục yên lặng, chỉ còn lại có anh cùng cô.

Cố Cảo Đình ánh mắt hơi trầm nhìn cô, mang theo giọng ra lệnh, “Ăn cơm.”

Hoắc Vi Vũ có việc cầu anh, thu lại cái tôi của mình, ngồi xuống trên ghế, bưng chén lên.

Anh ngồi xuống đối diện cô, gắp một miếng cá hố, đặt vào trong chén cô.

Hoắc Vi Vũ lòng có chút xúc động.

Cô biết, anh không thích ăn cá, đặc biệt là cá hố, còn bởi vì cô thích ăn chuẩn bị.

Hoắc Vi Vũ trong mắt có chút không hiểu ẩm ướt.

“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ hô một tiếng.

Anh nhìn về phía cô, trong mắt đen nhánh giống như hồ sâu vạn năm, phản chiếu ra hai bóng cô, như vậy cuồn cuộn, trầm tĩnh, cùng với bao dung, làm cô phảng phất bị hút đi vào.

“Tôi cần ba vạn sáu.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói, xấu hổ, mất mặt, cúi đầu, trên mặt đỏ bừng, bàn tay cầm chặt thành nắm.

Này vẫn là cô lần đầu tiên hỏi người khác vay tiền.

Cô là kiêu ngạo, quật cường hơn người nhất.

cảm giác vay tiền, thật sự không dễ chịu a.

Cố Cảo Đình cái gì đều không có nói, lấy ra ví tiền, rút ra thẻ vàng đặt ở trước mặt cô, “Mật mã là sinh nhật cô, lần trước đã nói với cô, muốn nhiều ít chính mình lấy, tấm thẻ này vẫn để cho cô, cầm, cũng đừng trả lại cho tôi.”

Hoắc Vi Vũ nhanh chóng cầm nắm ở trong tay, đặt ở trên đùi.

Cố Cảo Đình hơi nhếch miệng, vài phần sủng nịch nhìn mặt cô ửng đỏ.

Nhìn cô lấy thẻ của mình, so với việc anh kiếm lời vài tỷ còn làm anh tâm tình vui sướng hơn, đây là không phải chứng minh, bọn họ thân một chút?

“Ăn cơm.” Cố Cảo Đình nói.

Hoắc Vi Vũ cúi thấp đầu xuống, một bên tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Cô cầm lấy chiếc đũa, cũng không ngẩng đầu lên ăn cơm trắng.

Cố Cảo Đình vén lên tóc bên mặt cô, tính cả bàn tay to, ấn ở sau cổ cô, thâm thúy nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ xương sống tê dại, ngẩng đầu chạm tới đam mê trong mắt anh.

Anh chậm rãi bám vào người, khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt cô.

Hơi thở tới gần, vướng vào hơi thở của cô, dừng ở trên mặt cô.

Hoắc Vi Vũ hơi nhíu mày, nắm chặt nắm tay, nhưng cũng không lui lại.

Cô biết, trên thế giới không có vô duyên vô cớ yêu cùng trợ giúp, đàn ông trợ giúp phụ nữ, tóm lại muốn được gì đó.

Cô sẽ gả cho Cố Cảo Đình, trở thành vợ anh, yên tâm thoải mái lấy tiền anh, nghĩa vụ làm vợ cô cũng sẽ làm.

Chỉ là, trong lòng vẫn có một chút bi ai cùng khổ sở.

“Cố Cảo Đình, chúng ta ấy đi.” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.