Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 302: Chương 302: Thì ra, cô thích anh ta thật rồi.




Chương 304: Thì ra, cô thích anh ta thật rồi.

Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lướt qua một đạo khủng hoảng.

Anh rất hiểu rõ Hoắc Vi Vũ.

Cô động tâm với Cố Cảo Đình rồi.

Cái này càng khiến anh ghen tỵ, điên cuồng hơn.

Hoắc Vi Vũ là của anh, sao có thể thích người khác được.

Anh chưa bao giờ không yêu cô, cô lại muốn tránh xa anh.

Ngụy Ngạn Khang nắm chặt cánh tay của cô, ép vô vào tường, cảnh cáo nói:

“Tiểu Vũ, em không thể yêu Cố Cảo Đình, trong lòng của Cố Cảo Đình đã có người con gái khác, nếu như em ở cùng với Cố Cảo Đình, thì kiếp này, em sẽ dây dưa với anh, với Cố Kiều Tuyết cả đời, em thật muốn cuộc sống như vậy sao?”

Hoắc Vi Vũ từ từ thu hồi ánh mắt nhìn Cố Cảo Đình, đôi mắt rũ xuống.

Đúng vậy, anh ta đã có người trong lòng rồi.

Mà cô, muốn thoát khỏi dây dưa với Ngụy Ngạn Khang.

Nếu như có buồn, cũng quên đi thôi.

Cuộc sống, không phải chỉ có tình yêu, cô muốn tự do, không bị trói buộc.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn xéo qua thấy thang máy đã đóng cửa lại.

Giống như, cánh cửa trong thế giới của cô đóng lại.

Hoắc Vi Vũ cười, nụ cười tuyệt mỹ, trào phúng.

Cô cười ra nước mắt, ngước mắt nhìn Ngụy Ngạn Khang:

“Kết quả này, anh hài lòng chưa?”

“Là vì tốt cho em.” Ngụy Ngạn Khang thống khổ nói.

“Anh phản bội tôi, kết hôn với Cố Kiều Tuyết, anh tốt với tôi hả? Anh muốn cưỡng gian tôi, để cho tôi trốn lên núi xong phải đi bộ xuống mấy tiếng đồng hồ, như vậy là tốt! Vừa rồi cũng là anh cố ý hỏi tôi?” Hoắc Vi Vũ đỏ mắt hỏi.

“Không phải trong lòng em đã có câu trả lời rồi sao?” Ngụy Ngạn Khang hỏi ngược lại.

“Tôi thích anh ta.” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.

Nói xong, chính mình cũng cười.

Thì ra, cô thích anh ta rồi!

Vì thích anh ta, nên mới, quan tâm trong lòng anh ta có ai.

Vì thích anh ta, nên mới, lo lắng và sợ hãi rất nhiều.

Vì thích anh ta, nên khi từ bỏ tâm mới đau như thế.

“Nói với anh những lời như vậy, không cảm thấy tàn nhẫn sao?” Khuôn mặt Ngụy Ngạn Khang lạnh đi mấy phần.

“Cái này so với những chuyện anh đã làm với tôi, chỉ là da lông mà thôi.” Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

“Cho nên em đang trả thù anh!” Ngụy Ngạn Khang nhíu mày, đề cao giọng nói.

“Nếu như cái đó là trả thù, thì anh sẽ cảm thấy thống khổ sao, thật ngại quá, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Lúc anh đâm con dao bén nhọn vào trong ngực tôi, tôi liền suy nghĩ, sẽ trả lại cây dao này lại cho anh. Không phải là lưu luyến không quên, cũng không phải cảm thấy thua Cố Kiều Tuyết. Mà chính là, tôi muốn dùng hết toàn lực vượt qua, đi tìm tình yêu thuộc về mình, sự nghiệp, cuộc sống, thuộc về tôi. Mà sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi, tình yêu, hạnh phúc, là thứ anh vĩnh viễn cũng không cho tôi được. Đã ngã một lần, tôi sẽ không ngốc để bị ngã lần hai. “

“Ngụy Ngạn Khang, anh có thể căm hận tôi, căm ghét tôi, nhưng không nên cầu tôi quay trở lại. Chuyện anh làm bây giờ, không làm tôi cảm động, mà chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Vì anh, tôi hại chết ba ba, chỉ cần một điểm này, tôi sẽ vĩnh viễn không quay đầu.”

Hoắc Vi Vũ đi vào phòng, ném túi lên ghế, nhìn một bàn thức ăn, đều là món ăn cô thích.

Có bánh bao hấp, bánh gạo, cá chiên giòn, còn có giò cháo quẩy cùng cháo thịt nạt.

Nước mắt tràn mi.

Giống như ông trời cũng cảm ứng được, bên ngoài mưa to, “lốp bốp” va vào bệ cửa sổ.

Cố Cảo Đình, hình như anh ta không có mang theo dù.

Hoắc Vi Vũ tìm dù trong ngăn tủ, mở cửa, xông ra ngoài.

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.