Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 335: Chương 335: Thiên thần, người đàn ông của tôi.




Chương 336: Thiên thần, người đàn ông của tôi.

“A?” Bảo vệ nhìn Cố Cảo Đình một chút.

Anh nhận ra Cố Cảo Đình là ai, cũng không dám ăn nữa, nơm nớp lo sợ đứng lên.

“Thật xin lỗi, hôm nay dây điện của camera giám sát bị cắt đứt, tất cả đều ngừng hoạt động rồi.” Bảo vệ cung kính nói.

Hoắc Vi Vũ nheo mắt lại, nhìn màn hình giám sát.

Cô không tin lại trùng hợp như vậy.

Nhất định là có ngưới cố ý cắt dây điện.

“Vị trí bị cắt đứt camera giám sát có thể nhìn thấy không?” Cố Cảo Đình lạnh lùng hỏi.

“Có thể, để tôi cho các người xem.” Bảo vệ mở màn hình giám sát sau cùng lên.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, che mặt, cầm kéo cắt một đoạn dây điện.

Thời gian là tám giờ tối.

“Chính là hắn.” Hoắc Vi Vũ xác định nói:

“Là người trốn ở trong nhà tôi, đoạt điện thoại di động của tôi.”

Cố Cảo Đình lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, gọi điện cho cục trưởng cục giao thông.

“Tôi muốn camera giám sát tất cả các đoạn đường trong và phụ cận của Long Ngự Thành từ 6 giờ chiều đến 10 giờ, trong vòng 10 phút, gửi qua cho tôi, một bên sẵn sàng tùy thời chờ lệnh.” Cố Cảo Đình ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình.

Có anh ở đây, cô tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được người bịt mặt kia.

Tìm được hắn, liền biết ai là đầu xỏ rồi.

Nếu như là Phùng Tri Dao...

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu suy nghĩ phức tạp.

Cố Cảo Đình cầm tay của cô.

Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.

“Yên tâm, trước hừng đông, tôi sẽ giúp cô bắt được người này.” Cố Cảo Đình cam kết, nắm tay của cô, đi ra ngoài.

Bảo vệ ló đầu ra nhìn Cố Cảo Đình và Hoắc Vi Vũ rời đi.

Ô my gót.

Tư lệnh phu nhân tương lai thế mà ở trong tiểu khu của bọn họ nha.

Nhất thời anh cảm thấy vô cùng tự hào và vinh dự, về sau có thể khoác lác nói chuyện với mấy thằng bạn, nói không chừng còn nở mũi.

Đúng rồi, anh nên chụp tấm hình chứ.

Chờ anh nhớ tới, Cố Cảo Đình và Hoắc Vi Vũ đã mất dạng.

Tiếc quá...

*

Trong phòng của Cố Cảo Đình.

Cục trưởng cục giao thông quả nhiên hiệu suất rất cao, trong vòng mười phút, đã gởi băng ghi hình của Long Ngự Thành và phụ cận cho Cố Cảo Đình.

Cố Cảo Đình tìm tên bịt mặt kia, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.

Đồng thời mở mười mấy đoạn ghi hình.

Còn dùng X2 tốc độ.

Nhanh, Hoắc Vi Vũ cơ bản không thấy rõ.

Cô nghi ngờ nhìn Cố Cảo Đình.

Nghe đồn, Cố Cảo Đình quan sát sắc bén và nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, đây cũng là kỹ năng trăm trận trăm thắng của anh.

Cô vẫn cho là quần chúng khuyếch đại sự thật.

Không ngờ lại là thật.

Về sau, rất có khả năng cô sẽ là một thành viên trong nhóm quần chúng.

Đột nhiên, Cố Cảo Đình ấn dừng hết tất cả lại.

Phóng lớn chỗ đó ra, làm cho rõ nét hơn chút.

Cô nhìn thấy trên tấm hình là một người đàn ông mang mặt nạ đang chạy xe, bảng số xe là D7S 110.

Cố Cảo Đình gọi điện cho cục trưởng cục giao thông, ấn phím cách, để tiếp tục giám sát.

“Điều tra một chút, ô tô bảng số xe là D7S 110 có tồn tại hay không?” Cố Cảo Đình ra lệnh.

“Không tra được bảng số xe này.” Cục trưởng báo cáo.

Cố Cảo Đình ấn tạm dừng, ánh mắt nhìn màn hình, nhếch môi, đôi mắt sáng lên, cực kỳ xinh đẹp.

Anh phóng to hình ảnh.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy chiếc ô to D7S 110 tiến vào tiểu khu Bác Ái.

Cố Cảo Đình gọi cho Ngô phó quan, ra lệnh:

“Phái mấy người qua tiểu khu Bác Ái, tìm một chiếc xe ô tô có bảng số là D7S 110, chủ xe cao trên một mét tám mươi hai, mặc áo màu đen, quần thể thao màu đen, mang giày thể thao.”

Hoắc Vi Vũ sùng bái nhìn Cố Cảo Đình.

Anh thật suprer....

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.