Anh trở về bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ đã cầm máu xong, nằm ngủ rồi.
Nhưng cô ngủ chưa sâu.
Nghe được tiếng đẩy cửa.
Hoắc Vi Vũ mở mắt.
Duật Nghị đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô, xách ghế dựa, ở trước giường Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.
“Cái kia, Hoắc Vi Vũ, tôi nói sự kiện này với cô, kỳ thật, ba tôi một hai buột tôi phải cưới cô, là bởi vì trên tay cô có một đồ vật quan trọng, tôi cảm thấy, nếu cô đem đồ vật quan trọng kia giao cho ba tôi, ba tôi sẽ không bức cô gả cho tôi.” Duật Nghị trực tiếp nói.
Hoắc Vi Vũ đơn thuần nhìn Duật Nghị.
Duật Nghị chột dạ, bổ thêm một câu, “Như vậy, tôi cũng không có tính mệnh nguy ngập.”
Cô biết, Duật Cẩn muốn đồ vật quan trọng chính là cái tín vật kia.
Cái tín vật này, cô không thể đưa cho Cố Cảo Đình, nếu không, cô chính là gián điệp, Cố Cảo Đình cũng thoát không được can hệ.
Cô cũng không thể đưa cho Giang Hạo Trần, Giang Khả bởi vì Cố Cảo Đình mà chết, sau khi Giang Hạo Trần cầm tín vật sẽ tìm Cố Cảo Đình báo thù?
Cô càng không thể đưa cho tổng thống, dựa theo tổng thống âm hiểm, lấy được tín vật, Cố Cảo Đình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ
“ba anh đã hiểu lầm, trên tay tôi không có đồ vật quan trọng.” Hoắc Vi Vũ nói.
“cô có thể thề không?” Duật Nghị hỏi Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ tay đặt ở một bên mặt, “Tôi thề, đồ vật không ở trên người tôi.”
lời cô nói chính là thật sự, đồ vật xác thật không ở trên người cô, cụ thể cô chôn nơi nào, cô đều không nhớ rõ.
“được, cô chờ tôi, tôi đi thuyết phục ba tôi, thả cô tự do.” Duật Nghị nói, đứng dậy, từ trong phòng bệnh của cô đi ra ngoài.
Tổng thống vào ở khách sạn
Tổng thống bị Duật Nghị đánh thức, mặc áo ngủ đứng dậy, ngồi xuống trên sô pha, nhíu mày, không vui nói: “Làm sao vậy, vội vội vàng vàng, lúc này, con còn chưa ngủ sao?”
“Ba ba, con đã hỏi, đồ vật không ở trên người cô ta, con cưới cô ta vô dụng.” Duật Nghị nói trắng ra.
“Cô ta nói sự thật với con sao?” Duật Cẩn hỏi ngược lại.
“Cô ta thề, con tin tưởng cô nói sự thật. con còn nhỏ, không muốn kết hôn đâu.” Duật Nghị cúi đầu nói.
trong mắt Duật Cẩn phụt ra một tia sáng, “ba muốn con cưới tự nhiên có lý do, con chỉ cần dựa theo lời ba nói mà làm, mau chóng làm cô ta sanh con cho con.”
“Ba ba, con hai mươi sáu tuổi, con đã trưởng thành, con có ý nghĩ của con, bây giờ thời đại nào, nào có cha mẹ ép duyên, con không muốn cưới cô ta.” Duật Nghị tùy hứng nói.
“Hôm nay con bị ám sát còn chưa có phát hiện vấn đề sao? ba không muốn con hai mươi sáu tuổi liền vào quan tài.” Duật Cẩn nghiêm khắc nói, đứng lên, uy hiếp mạnh mẽ.
“Nếu không nhờ cô ta, hôm nay con sớm đã chết, coi như là con thả cho cô ta đi.” Duật Nghị xoay người từ trong phòng đi ra ngoài.
trong mắt Duật Cẩn hiện lên một tia hoảng loạn, từ trong phòng ra tới, ra lệnh với Tắng quản gia: “phái nhiều người canh chừng nó suốt 24 giờ, không thể ở lúc mấu chốt xảy ra chuyện.”
“vâng, điện hạ vẫn là đứa trẻ, chờ lớn lên một chút thì tốt.” Tắng quản gia trấn an tổng thống.
“Đã hai mươi sáu tuổi, không còn nhỏ, tư chất, chỉ số thông minh, năng lực, không có một cái tốt, cũng không biết giống ai, ngu khó dằn nổi.” Tổng thống oán giận nói.
Tắng quản gia cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngài nói như vậy, cô Thanh sẽ tức giận.”
Tổng thống nhìn thoáng qua Tắng quản gia, trầm giọng hỏi: “bên Cố Cảo Đình có phải bây giờ lại tra tiểu Thanh hay không?”
Tắng quản gia ngưng hạ sắc mặt, “vâng.”
“Ngàn vạn lần không để anh ta tra được, đừng cho Nghị nhi thấy cô ta, quá nguy hiểm.” Tổng thống công đạo nói.
“vâng, đã rõ.” Tắng quản gia gật đầu, ra cửa làm việc.