Một phần liên quan tới “Khải năng hành” kế sách thu mua.
Thì ra, Tô Bồi Ân cũng có hứng thú IT của công ty này?
Vậy chẳng phải nhị ca sẽ có thêm một đối thủ mạnh cạnh tranh sao?
Trong lòng nổi lên ý xấu.
Cô cầm kế hoạch của anh, nhìn thoáng ra đằng sau, xác định Tô Bồi Ân không có tới.
Cô lật ra.
Tô Bồi Ân không phải dạng kỹ càng bình thường, không chỉ điều tra cuộc đời Silicon Valley, sở thích, phân tích rõ ràng, ngay cả thân thích của Silicon Valley cũng điều tra kỹ càng.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy ba chữ: Tắng Khải Kỳ.
Tắng Khải Kỳ?
Tắng Khải Kỳ lại là em trai của thiên tài Silicon Valley.
Hơn nữa, Tắng Khải Kỳ phụ trách quản lý cùng vận doanh ở công ty, cũng phụ trách bộ phận kỹ thuật IT.
Nói cách khác, cụ thể đều phải tìm Tắng Khải Kỳ thương lượng.
Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay cô còn đắc tội với người bạn học cũ này.
Cô đặt kế hoạch của Tô Bồi Ân lên bàn, cầm áo ngủ của anh, về phần quần áo lót, cô không có ý định cầm.
Cô trở về phòng mình.
Ánh mắt của Tô Bồi Ân từ màn hình TV dời sang cô, rất bình tĩnh nói:
“Em nhìn lén kế hoạch của tôi trên tủ đầu giường?”
Hoắc Vi Vũ: “...”
Cô có cảm giác, anh cố ý đặt sấp tài liệu ở đó để cô đọc.
“Ừ, thế nào?” Cô cũng không phủ nhận, ném áo ngủ lên người anh:
“Mặc xong rồi đi nhanh lên.”
“Có phải em cầm thiếu gì không?” Tô Bồi Ân hỏi.
“Tôi chỉ thấy áo ngủ thôi.” Hoắc Vi Vũ nói ra.
“Được.” Tô Bồi Ân xuống giường, làm bộ muốn cởi khăn tắm.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ xoay người.
Anh cười, mặc áo ngủ vào, ném khăn tắm lên giường, đi đến phía Hoắc Vi Vũ, đứng ở sau lưng cô.
“Sau khi xem xong, có hứng thú hợp tác hay không, tờ đơn này tôi muốn cầm, em phụ trách bàn bạc, tiền và vận hành để tôi, về sau cho em 5% cỗ phần, thế nào?” Tô Bồi Ân dụ dỗ nói.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu liếc anh, ghét bỏ nói:
“Nếu tôi có thể đàm luận thành công, còn cần anh bỏ vốn sao? 5%? Anh cũng thật biết nói đùa.”
Cô kéo cửa ra, cằm dưới hướng ra ngoài:
“Anh có thể đi, tôi muốn ngủ.”
“Cố Cảo Đình bên kia cũng muốn cạnh tranh à?” Tô Bồi Ân dò hỏi.
Hoắc Vi Vũ liền biết, anh đang bẫy cô, thăm dò tin tức.
Cô làm động tác kéo khóa ở miệng:
“Ngại quá, tôi không biết gì hết.”
Khóe miệng Tô Bồi Ân giật giật, ý vị thâm trường nói ra:
“Được thôi, ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt, về sau rất bận rộn đấy.”
Hoắc Vi Vũ thấy Tô Bồi Ân dễ nói chuyện như vậy, cô có chút không quen, luôn cảm thấy anh đang giấu gì đó.
Cô nhìn trên giường.
Anh đã nằm qua, còn ném khăn tắm ở đó.
Trong lòng cô vốn có chút bệnh thích sạch sẽ, gọi điện thoại:
“PHiền các người đến phòng tôi, tôi muốn đổi ga giường.”
“Được.”
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ghế sofa, tùy ý bật TV, ánh mắt không tập trung vào màn hình.
Cô một mực suy nghĩ “ Khải năng hành” thu mua, cùng tình huống của nhị ca.
Thở dài một hơi, suy nghĩ lung tung, không bằng trực tiếp hỏi rõ ràng.
Cô gọi cho Thẩm Mặc Thần.
Chuông reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Thẩm Mặc Thần không bắt máy.
Hoắc Vi Vũ đảo mắt nhìn TV.
Trên TV phát tin tức.
Cô nhìn thấy một tin tức...