Chương 292: Trêu chọc thế giới rất vui vẻ
Vệ sĩ nhìn Hoắc Vi Vũ vẫn còn đùng đùng đánh cái ghế, nắm đấm vẫn không có dừng lại.
Anh ta nhắc nhở: “Cô ấy như vậy, nhất định sẽ bị tư lệnh ném ra ngoài.”
“Nói nhảm, chính là biết rõ anh ta sẽ đuổi cô ấy ra, tôi mới dám đưa đi.” Duật Nghị nhìn sang Hoắc Vi Vũ.
Khóe miệng cậu ta giơ lên, trên mặt có chút phiếm hồng, “Nói không chừng tôi cao hứng, cô ấy sẽ trở thành hoàng phi của tôi.”
“Ngay cả hoàng phi tương lai mà ngài cũng đưa qua, ngài thật đúng là đủ rộng rãi đó.” Vệ sĩ trêu chọc nói.
Duật Nghị đánh vào ót vệ sĩ một cái, “Không thấy cô ấy đnag nổi điên sao, có mấy người dám tìm Cố Cảo Đình gây chuyện, đưa cô ấy qua đó, cô ấy làm cho Cố Cảo Đình bực bội, bị ném đi ra, chúng ta sẽ nhặt cô ấy trở lại.”
Duật Nghị nhớ tới dáng vẻ buồn bực của Cố Cảo Đình, đã cảm thấy rất muốn cười, nhếch môi nở nụ cười.
Cậu ta cảm giác có chút khác thường, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cô nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang nhìn cậu, đôi mắt kia giống như dòng suối nhỏ, vô cùng thanh tịnh. .
Cho tới bây giờ Duật Nghị cũng chưa gặp được người phụ nữ như vậy, lúc quyến rũ có thể làm cho người đàn ông tím mặt, lúc đáng yêu lại làm lòng ngừơi ngứa ngáy khó chịu, lúc lạnh lùng, càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ từ trên mặt của cậu chuyển qua bụng dưới cậu.
Cậu ta thật sự tím mặt.
Cô đề phòng nắm đấm, làm tư thế công kích, “Yêu quái, tôi muốn vặn chết mi.”
“Cái này cũng không thể nhíu.” Duật Nghị che, con ngươi đảo một vòng, “Một lát tôi dẫn cô tới nhà quái thú, cô nhíu tên kia đi.”
“Thì ra mi có đồng lõa, trước tiên tôi sẽ phế mi.” Hoắc Vi Vũ nắm đấm vung qua, đánh vào trên mu bàn tay của cậu.
“Oa.” Duật Nghị quỳ gối trên ghế sa lon, đau hít hà, phàn nàn nói; “Cổ Mẫn Tử, sau này cô vẫn còn dùng đó.”
“Hắc hắc, ông đây cũng có, cái đó của mi dư thừa rồi. Ha ha ha ha” Hoắc Vi Vũ cười thoải mái nói.
Duật Nghị: “...”
*
Hơn nửa tiếng sau, vệ sĩ lái xe đến cửa biệt thự của Cố Cảo Đình.
Anhh ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ đang ngồi phía sau, hỏi Duật Nghị: “Cô ấy đã ngủ rồi, còn muốn đưa qua sao “
Duật Nghị khóc không ra nước mắt, trên cánh tay, trên mu bàn tay, đều là dấu răng của Hoắc Vi Vũ.
Không cho cô đi giày vò Cố Cảo Đình, cậu cảm thấy rất thiệt thòi, nuốt không trôi khẩu khí này.
“Phải đưa qua. Còn phải cứu tỉnh.” Duật Nghị nói.
“Nhưng hôm nay Cố Cảo Đình không ở chỗ này?” Vệ sĩ lo lắng nói.
“Trong nhà anh ta không phải có người làm sao, kêu người làm gọi điện thoại cho anh ta.” Duật Nghị kéo Hoắc Vi Vũ xuống xe.
Cô đong đưa.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau đầu, giống như trời long đất lở, mở to mắt.
“Đã đến nhà cô rồi, mau lăn vào giày vò ai kia đi.” Duật Nghị đưa Hoắc Vi Vũ tới cửa, vội vàng trốn.
Đầu của Hoắc Vi Vũ dựa vào trên cửa, cốc cốc cốc gõ.
Dì Long mở cửa, kinh ngạc nói: “Hoắc tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?”
Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ.
Cô không nói gì, vào cửa, ngã xuống trên ghế sa lon, ngủ rồi.
Dì Long vội vàng gọi điện thoại cho tư lệnh.
Điện thoại của Tư lệnh lại tắt máy.
Bà gọi điện thoại cho trung tá Thượng.
“Tư lệnh có ở đó không?”
“ Phùng Tri Dao đã biết quan hệ của Minh Nặc và Giang Khả, lại nhảy sông tự vận, rồi thắt cổ, vô cùng giày vò, nếu không phải ba cô ta đã cứu tư lệnh, tư lệnh mới lười để ý cô ta, quá giả tạo.” Trung tá Thượng bực bội nói.
“Aizzz, Hoắc tiểu thư đã đến, cả người đầy mùi rượu, bây giờ ngủ ở trên ghế sa lon, tư lệnh trở lại không.” Dì Long hỏi.
“Cô ấy ở thì tư lệnh khẳng định trở về, lúc trước Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho tôi, nói cái gì cũng không có nói liền ngoẻo rồi, tư lệnh lúc đó đang bận rộn, tôi còn tưởng cô ấy gọi lộn số chứ, đợi chút nữa, tư lệnh sẽ đến.”